Như Nước Lặng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-28 18:12:46
Lượt xem: 281
4
Sau khi tìm được chỗ ở ở Nam Thị.
Tôi đi dạo nhiều nơi.
Mưa phùn miền Giang Nam, những con hẻm mờ ảo, mọi thứ đều khiến tôi say mê.
Không ngờ sáng ngày thứ ba, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Hoắc Khuynh.
Anh ta có vẻ vừa mới thức dậy, giọng khàn đặc hỏi tôi: "Lâm Diểu, đôi khuy măng sét ruby em mua cho anh ở phiên đấu giá năm ngoái để ở đâu?"
Tôi ngẩn ra: "Ở ngăn kéo tầng thứ hai phòng để quần áo."
Lại hỏi anh ta: "Dịp gì vậy?"
Hoắc Khuynh: "Lễ khai trương một trung tâm thương mại."
Tôi: "Bộ vest đi kèm ở hàng thứ hai, cái thứ tư."
Hoắc Khuynh có vẻ vẫn chưa tỉnh hẳn, bên điện thoại truyền đến tiếng anh ta lục lọi, lờ mờ còn có tiếng càu nhàu.
Tôi nghe một lúc, lên tiếng hỏi: "Tìm thấy chưa?"
Đầu dây bên kia im lặng, như thể cuối cùng cũng phản ứng được.
"Tìm thấy rồi.
"Xin lỗi, không cố ý làm phiền em đâu."
Tôi "ừm" một tiếng, nói: "Tôi biết."
Dặn dò anh ta: "Anh bảo người giúp việc dọn lại phòng cho, nếu còn không tìm thấy đồ, có thể hỏi họ.
"Sau này, đừng gọi điện làm phiền tôi nữa."
Hoắc Khuynh im lặng một lúc, rồi nói: "Được."
Sau khi cúp máy, tôi chặn số điện thoại của anh ta, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ này sao cũng không yên ổn được.
Tôi mơ nhiều giấc mơ kỳ quái.
Có cảnh 14 tuổi đùa giỡn với bạn bè trong sân trường.
Có cảnh 15 tuổi lần đầu gặp Hoắc Khuynh dưới trời nắng đẹp.
Có cảnh 16 tuổi tôi lén trốn đi chơi đua xe, bị bố bắt về đánh gãy chân đau đớn.
Còn có...
Lại một hồi chuông chói tai.
Tôi giật mình tỉnh giấc, bực bội mò lấy điện thoại trên đầu giường.
Là một số lạ.
Tôi bấm nhận, đầu dây bên kia vang lên giọng hỏi lịch sự: "Xin chào, có phải mẹ của Hoắc Ngư Thì không ạ?
"Cô là giáo viên mẫu giáo của Hoắc Ngư Thì đây, thế này, hôm nay trường tổ chức hoạt động trưng bày robot, bé Hoắc Ngư Thì cũng tham gia, nhưng cháu không mang tác phẩm đến, bảo là mẹ cháu chuẩn bị cho. Cô xem, chị có thể mang đến cho cháu được không ạ?"
Cô giáo rất nhiệt tình với tôi.
Tôi nắm chặt điện thoại, khép mắt lại, chỉ thấy mệt mỏi khôn tả.
Không lâu trước đây, tôi còn ngồi trong phòng khách, cúi đầu học theo video từng bước một, làm bài tập thủ công cho Hoắc Ngư Thì.
Chỉ là hôm đó ra đi quá vội, con robot vẫn còn dang dở.
Tôi nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng trả lời cô giáo: "Xin lỗi cô, quyền giám hộ Hoắc Ngư Thì không còn thuộc về tôi nữa, tôi cũng sẽ không quản cháu nữa.
"À... cháu đang ở bên cô phải không?"
"À." Cô giáo có vẻ hơi lúng túng, "Vâng, vâng, bé Hoắc Ngư Thì đang ở bên cạnh cô đây."
Tôi thở dài: "Vậy phiền cô bật loa ngoài giúp tôi được không?"
"Được, được ạ."
"Cảm ơn cô."
Bên kia truyền đến tiếng ồn khi di chuyển điện thoại, sau đó im lặng.
Tôi nghĩ, Hoắc Ngư Thì chắc đang nghe được.
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng: "Hoắc Ngư Thì, con robot ở trong hộp đồ chơi trong phòng con.
"Con có thể gọi điện cho bố mang đến, hoặc nhờ bất kỳ ai khác mang đến, nhưng sau này, mẹ hy vọng con đừng gọi điện cho mẹ nữa, mẹ sẽ không đón con, cũng không giúp con làm đồ thủ công đâu. Con biết đấy, mẹ không còn là mẹ của con nữa."
Nói xong, tôi lại xin lỗi cô giáo một lần nữa, rồi giơ tay cúp máy.
5
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhu-nuoc-lang/chuong-2.html.]
Nói những lời như vậy với đứa con mình đã dùng nửa cái mạng để sinh ra, quả thật khiến người ta không khỏi đau lòng.
Tôi đã không còn nhớ nổi từ khi nào, Hoắc Ngư Thì càng ngày càng giống Hoắc Khuynh.
Tôi và Hoắc Khuynh là hôn sự được định sẵn từ rất sớm.
Từ khi tôi 14 tuổi, ông nội và bố tôi cùng các bậc trưởng bối nhà họ Hồ mỉm cười bước ra từ thư phòng.
Tôi đã bị nhà họ Hồ nuôi dưỡng như con dâu tương lai.
Khi đi học, nhiều bạn đều ghen tị với hoàn cảnh tốt của tôi.
Tôi không phản bác, chỉ có thể cười khổ.
Cuộc sống của tôi dư dả, nhưng lại thiếu tự do.
Khi thi vào cấp hai, tôi thi không tốt.
Nửa đêm, mẹ tôi càng nghĩ càng tức, cho rằng tôi làm mất mặt bà, xông vào phòng kéo tôi dậy, tát thẳng vào mặt tôi một cái.
Thời cấp ba, tôi nổi loạn yêu sớm, bố tôi đã bổ sung thêm một cái tát nữa.
Cảnh cáo tôi nếu không chịu gả vào nhà họ Hồ, thì chỉ có thể gả cho những doanh nhân khác hơn tôi gần 20 tuổi.
Lần đầu tiên tôi gặp Hoắc Khuynh là năm 15 tuổi.
Theo sự sắp xếp của hai gia đình.
Lúc đó Hoắc Khuynh khác với bây giờ, là một chàng trai hay cười, cảm xúc lộ rõ trên gương mặt.
Ấn tượng của tôi về anh ta không sâu sắc.
Chỉ nhớ chiếc áo sơ mi trắng dưới bầu trời xanh, và đôi mắt đầy cảm xúc.
Sau đó, nghe nói anh ta vì mối tình đầu mà lạnh nhạt với gia đình.
Tôi vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Ít nhất, anh ta dám phản kháng, có quyền từ chối.
Tuy nhiên không lâu sau, mẹ Hoắc Khuynh đến nhà tôi chơi.
Trên mặt treo nụ cười lịch thiệp pha chút xin lỗi, nắm tay mẹ tôi và nói: "Thông gia yên tâm, chuyện của Hoắc Khuynh đã giải quyết xong rồi."
Tôi núp ở cửa nghe lén, trong lòng rất thất vọng.
Nghĩ bụng, quả nhiên là vậy.
Sau đó, gia đình bắt đầu liên tục sắp xếp cho tôi và Hoắc Khuynh gặp mặt.
Ban đầu anh ta còn khá phản kháng, không có thái độ tốt với tôi.
Về sau, cũng dần dần chấp nhận, thỉnh thoảng cũng nói chuyện với tôi vài câu.
Tôi cũng nhìn anh ta từ một chàng trai đầy gai góc dần trở nên ít nói, thu liễm hết mọi biểu cảm.
Và mùi hương hoa dành dành đặc biệt trên người anh ta, cũng theo thời gian tan biến vào không khí.
6
Cho đến năm tôi 20 tuổi, Hoắc Khuynh 24 tuổi.
Trên đường đi dự một buổi tiệc ở thành phố C, chúng tôi gặp phải tai nạn sạt lở núi, bị mắc kẹt trong xe.
Hoắc Khuynh và tôi bị chôn vùi một ngày một đêm.
Khi được đội cứu hộ tìm thấy, ký ức cuối cùng của tôi là cánh tay anh ta che chở phía trên cơ thể tôi bị thân xe đổ sập đ.â.m xuyên qua, m.á.u me be bét.
Sau khi tỉnh lại, anh ta đã cầu hôn tôi.
Trước mặt tất cả mọi người nhà tôi và nhà họ Hồ, anh ta hỏi tôi: "Lâm Diểu, em có đồng ý làm vợ anh không?"
Lúc đó, tôi nhìn cánh tay anh ta được quấn băng trắng.
Nhớ lại khi chúng tôi bị mắc kẹt trong xe, anh ta lo lắng gọi tên tôi, nói với tôi: "Lâm Diểu, đừng ngủ,
"Nếu bây giờ ngủ thiếp đi, em sẽ thực sự không còn tự do nữa đâu!"
Tôi mơ hồ đặt tay vào lòng bàn tay anh ta.
Cũng chính vì vậy mà bỏ qua ánh mắt cụp xuống của anh ta, bình tĩnh không gợn sóng, như đang hoàn thành một nghi thức bắt buộc phải làm.
Thế là chúng tôi kết hôn.
Bốn năm sau, như mong muốn của mọi người, có một đứa con.
Hoắc Ngư Thì vừa chào đời đã nhận được sự cưng chiều của cả hai gia đình.
Mẹ Hoắc Khuynh cho rằng cháu cần được giáo dục tinh hoa nhất như Hoắc Khuynh.
Vì vậy nó đã đổ cốc sữa đó, và giống như bố mình, dùng khuôn mặt ngây thơ nhất để nói xin lỗi tôi, nhưng lại làm những việc nó cho là đương nhiên.