Nhóm Chat Gia Đình Của Tôi Và Em Gái - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-17 04:21:43
Lượt xem: 540
[FULL] Nhóm Chat Gia Đình Của Tôi Và Em Gái
Tác giả: Thận Độc Hành Chi
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Tôi và em gái mới biết được rằng cả hai đều có nhóm chat gia đình riêng.
Trong nhóm gia đình của em gái tôi.
Mẹ tôi: [Chị con là đồ vong ơn bội nghĩa, chẳng biết ơn chút nào cả.]
[Sau này bố mẹ chỉ trông cậy được vào con thôi.]
Trong nhóm gia đình của tôi.
Mẹ tôi: [Em gái con đúng là loại thảo mai õng ẹo, suốt ngày chỉ biết tô son trát phấn, quá vô dụng.]
[Ngoài con ra, bố mẹ còn trông cậy vào ai được nữa?]
Tôi và em gái nhìn nhau.
Rồi đổi điện thoại cho nhau.
1
Em gái tôi cầm điện thoại của tôi, bộ móng tay đính kim cương tinh xảo lướt nhanh.
[Mẹ ơi, sao mẹ lại nói em gái con như vậy, Nhược Nhược trang điểm đẹp lắm mà.]
Mẹ tôi gửi một icon trợn mắt.
[Đẹp á? Con bảo con hồ ly tinh đó đẹp à!]
[Móng tay thì giống Mai Siêu Phong, phấn trên mặt dày đến mức có thể đắp tường!]
[Con gái nhà ai mà ngày nào cũng ăn mặc hở hang lượn lờ khắp nơi, đi đánh đi~ chắc?]
[Con gái nhà người ta phải giống như con, đoan trang, đứng đắn, biết điều.]
[Sau này bố mẹ già rồi, mới có thể yên tâm giao phó cả gia đình cho con.]
Em gái tôi tức đến trắng bệch cả mặt.
Tôi vội vàng giữ chặt lấy bàn tay đang giơ lên của em ấy: “Đừng ném!”
Đó là điện thoại tôi mới mua.
Em ấy không cam lòng lấy điện thoại của mình trả lời mẹ tôi.
[Mẹ ơi, chị con tuy không xinh đẹp, không chu đáo bằng con nhưng năng lực của chị ấy mạnh hơn con nhiều. Hu hu hu.]
Tôi không nhịn được, lườm em ấy một cái.
Nhưng ngay giây tiếp theo, mặt tôi cũng trắng bệch.
Mẹ tôi: [Năng lực mạnh thì có ích gì, đàn bà con gái, đanh đá, đáng đời ế chồng! Nhìn thấy nó là mẹ thấy phiền.]
[Nếu không phải nó hút hết mệnh cách của em trai con thì bố mẹ có đồng ý cho nó tiếp quản công ty không?]
[Yên tâm, sau này công ty vẫn là của con.]
[Trong lòng mẹ, chỉ có một đứa con gái là con thôi!]
2
Tôi vẫn luôn không thân với gia đình.
Năm tôi mười tuổi, mẹ tôi vì muốn sinh đứa thứ hai, đã biến tôi từ một con một của gia đình công chức ở tỉnh thành, trở thành một đứa trẻ ở lại vùng nông thôn xa xôi.
Trong mắt những đứa trẻ ở nông thôn, tôi là người thành phố.
Trong mắt những đứa trẻ thành phố, tôi là đứa trẻ nông thôn.
Dù ở đâu, tôi cũng lạc lõng, chật vật.
Ngày nào tôi cũng nằm dài trên bệ cửa sổ, trong tiếng thở dài của bà, ngày qua ngày mong ngóng bố mẹ đẩy cánh cửa đó ra, đón tôi về nhà.
Từ đầy ắp hy vọng, đến thất vọng tột cùng.
Em tôi chào đời trong cảnh khó sinh, là một bé gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhom-chat-gia-dinh-cua-toi-va-em-gai/chuong-1.html.]
Bố mẹ rất thất vọng nhưng vẫn giữ em ấy lại bên mình.
Em gái tôi có ngoại hình xinh xắn, hàng mi dài như lông quạ, chớp chớp, đáng yêu vô cùng.
Em ấy giống như một nàng công chúa, búp bê Barbie, váy hồng, giày múa ba lê trắng.
Em ấy được sống một cuộc sống mà trước đây tôi từng quen thuộc, nhưng giờ đây lại khao khát mà không thể có được.
Bố mẹ chỉ về thăm tôi một lần vào mỗi dịp Tết.
Hỏi thăm qua loa theo lệ thường: “Bố mẹ nhớ con.”
Ngược lại, em gái tôi, lần nào cũng dành dụm cả một cặp sách đồ ăn vặt, đồ chơi mang đến cho tôi.
Cái đuôi “chị gái ơi, chị gái à” cứ vây quanh tôi không rời.
Bố mẹ hứa đón tôi về thành phố, năm này qua năm khác.
Mãi đến năm tôi thi vào trường cấp ba, bố mẹ mới chịu mở lời đón tôi về thành phố.
Nhưng chỉ vài ngày sau, mẹ tôi lại phát hiện ra mình có thai.
Lúc đó, mẹ tôi vừa mới ốm, vừa truyền nước, vừa uống thuốc, vừa chụp CT, không thiếu thứ gì.
Hơn nữa, mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Bác sĩ đã nói rõ ràng rằng đứa trẻ sẽ có nguy cơ rất lớn.
Nhưng vì họ đi cửa sau để kiểm tra là con trai nên mẹ tôi vẫn nhất quyết sinh.
Kết quả là, em trai tôi chào đời, bị hội chứng Down.
Bố mẹ tôi như c.h.ế.t lặng.
Để chữa căn bệnh không thể chữa khỏi cho em trai tôi, bố tôi đã nghỉ việc, bắt đầu kinh doanh để kiếm tiền.
Mẹ tôi muốn tôi nghỉ học để chăm sóc em trai.
Nhưng vì tôi nhất quyết phải đi học, tôi lại một lần nữa bị đóng gói gửi trả về nhà bà nội.
Bà nội đã già, khóc lóc nói rằng sẽ không bao giờ bước chân vào nhà bố mẹ tôi nữa.
Trong những năm đó, bố mẹ tôi cũng không thèm nhìn đứa "con gái bất hiếu" này.
Tình trạng này kéo dài cho đến khi tôi thi đỗ đại học.
Bố mẹ tôi cũng đột nhiên quan tâm đến tôi hết mực.
Nhưng tôi đã không còn cần nữa.
Tôi không muốn ghét họ, càng không muốn ép mình yêu họ thêm lần nữa.
Mọi người đều diễn kịch, duy trì sự hòa thuận bề ngoài là được.
Tôi thi vào đại học ở tỉnh, ngay từ năm nhất đã bắt đầu đi làm thêm, không xin bố mẹ một xu nào.
Cuối tuần có thể về nhà làm việc nhà.
Chưa tốt nghiệp đại học, tôi và bạn học cùng nhau khởi nghiệp, công ty dần ổn định.
Rất nhanh chóng, chúng tôi đã kiếm được số tiền đầu tiên trong đời.
Nhận được tiền, việc đầu tiên tôi làm, vẫn luôn là gửi tiền, mua quà cho bà nội thương tôi nhất.
Sau chuyện đó, ý định đón đường hoàng đón bà về như một cái gai, đ.â.m sâu vào tim tôi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi là con cả có năng lực xuất chúng.
Cũng vì tình hình của em trai tôi, họ không còn lựa chọn nào khác.
Vài năm sau, bố mẹ tôi bất lực, cuối cùng vẫn quyết định dần dần giao gia nghiệp cho tôi tiếp quản.
Chỉ cần tôi hứa sẽ chăm sóc em trai suốt đời.
Tôi không từ chối.
Lỗi của bố mẹ, không liên quan đến em trai.
Sau đó, tôi một mình kiêm nhiệm hai công ty, càng bận rộn hơn.
Để tiện hơn, tôi dứt khoát cắt tóc, mua mười mấy bộ vest cùng kiểu, mặc luôn phiên.
Tôi không yêu đương, không hẹn hò.
Chỉ một lòng tập trung vào công việc.