Nhóc Tang Thi Không Muốn Bị Đánh - Chương 13.2
Cập nhật lúc: 2024-05-04 19:15:07
Lượt xem: 14
Loại hiểu lầm không rõ ràng này, phàm là người mang theo não, cũng sẽ không coi là thật.
Đường Tân nhìn hắn, lại nhìn thiếu niên còn vùi mặt trong lòng hắn, nhất thời có chút nghẹn ngào.
Hai người thân mật như vậy, Tạ Trì Uyên lấy đâu ra mặt mũi nói hắn không có đầu óc chứ!
Trên đường trở về, Dụ An ngủ suốt một đường.
Đầu y đè lên cánh tay Tạ Trì Uyên, đợi đến khi xuống xe, cánh tay Tạ Trì Uyên mỏi nhừ thiếu chút nữa không nhấc lên được.
"Tạ trưởng quan, chúng ta tới rồi."
"Biết rồi."
Tạ Trì Uyên thuận miệng đáp, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.
Hắn hơi xoa bóp cánh tay, lúc này mới ôm Dụ An xuống xe trở về căn cứ.
Về căn cứ theo thông lệ phải kiểm tra, thân phận Tạ Trì Uyên đặc thù, hắn không cần tiếp nhận loại kiểm tra này.
Dưới sự hộ tống của vệ binh, Dụ An được Tạ Trì Uyên ôm trong n.g.ự.c cũng không được kiểm tra lần nữa. Từ hôm qua đến hôm nay, Dụ An vẫn ở bên cạnh Tạ Trì Uyên.
Nếu bị nhiễm trùng, đã sớm há miệng gặm hắn rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dụ An tỉnh lại lần nữa, bên ngoài sắc trời tối hoàn toàn. Khác với ở trong thôn, ban đêm ở đây có thể nhìn thấy mấy ngôi sao.
Hắn một mình ở trong một cái phòng, dưới thân là cái giường lớn mềm mại thoải mái.
"Đại ca."
Thanh âm nấm trắng nhỏ từ trong túi vang lên, nghe so với lúc trước khỏe mạnh hơn một chút. Thanh âm của hắn mềm mại, rõ ràng là biết đại ca có tật tức giận khi rời giường.
Dụ An bị gọi lại, cúi đầu nhìn túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhoc-tang-thi-khong-muon-bi-danh/chuong-13-2.html.]
"Tiểu Cửu."
Hắn chậm rãi kêu lên, vẻ mặt còn ngây ngốc: "Sao chúng ta lại ở ....."
Dụ An còn chưa nói xong, ký ức trong đầu liền hiện ra toàn bộ. Vài ngày ở trong thôn, hắn dựa vào bị đánh, cướp được một cái đầu to.
Hắn nói với Đại Đầu...
Nói hắn tới tìm con của hắn và Tạ Trì Uyên.
Không chỉ nói với Đại Đầu, hắn còn nói với những người mặc quân trang khác.
Trí nhớ mấy ngày đều hồi phục, Dụ An vừa mới ngồi dậy, bốp bốp ngã ngửa, lại ngã trở về.
Có người còn sống, nhưng hắn đã c.h.ế.t !
Dụ An mất mặt ném đến tự bế, bắt lấy một cái gối đầu, buồn bực ở trên mặt, biểu diễn cho Tiểu Bạch nấm cái gì gọi là tự sát tại chỗ.
Tiểu còn muốn dỗ dành đại ca Cửu Tể: "......"
Tiểu lặng lẽ đem đầu thò ra thu hồi lại Cửu Tể.
Qua hơn nửa ngày, Dụ An còn chưa c.h.ế.t ngạt chuyển dời gối ra, lần nữa ngồi dậy. Tóc cậu rối bù, lông ngốc trên đỉnh đầu vểnh lên mấy sợi.
"Không sao đâu."
Cậu thì thào, tự an ủi mình: "Tạ Trì Uyên không nhất định sẽ biết chuyện này, bọn họ nhất định sẽ không nói lung tung."
Dụ An chưa từng thấy mặt Tạ Trì Uyên, cậu thật sự không nhận ra, Đại Đầu chính là Tạ Trì Uyên. Hắn nghĩ, chỉ cần mấy người này không nói lung tung, hắn có thể coi như không có chuyện gì phát sinh.
Ôm một tia hy vọng tốt đẹp như vậy, Dụ An thuận lợi ổn định cảm xúc của mình.