Nhờ Lần Đi Chơi Này Mà Tôi Thấy Được Bộ Mặt Thật Của Bạn Trai (Hoàn) - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-01-12 15:26:30
Lượt xem: 41
Chương 8
Anh Lưu thở hổn hển, anh chạy trước nhưng lại lên bờ sau Việt Trạch và cô, mấy người còn lại cũng nhanh chóng lên kịp.
Anh Lưu tức giận túm cổ áo Quân Hạo vừa lên, nói trong tiếng thét.
“Bọn chúng sẽ không ăn thịt anh cậu, nhưng nếu một trong số chúng bị thương, chúng sẽ chén sạch mọi người cậu biết không”
“Tôi đâu quản được nhiều vậy , anh không thấy nó định nuốt anh tôi hả”
“Anh cậu trong balo chắc chắn có thứ gì thơm thu hút nó”
Anh ta quay qua hỏi Quân Thụy.
“ Trong balo cậu có vật gì đặc biệt thơm không, đồ ăn hay gì đó đại loại vậy”
Anh ta ngập ngừng đáp lại.
“Tôi có mang theo một ít bánh ăn vặt”
“Thế là rõ rồi, tôi đã dặn như vậy rồi còn gì, chút nữa thì anh đã hại c.h.ế.t mọi người rồi đó”
Anh Lưu bực tức nhìn anh ta, rồi kéo balo lên, gọi mọi người hành quân tiếp.
“Em không sao chứ”
“Em được anh vác lên chạy, hoàn toàn lành lặn, cảm ơn anh đã giúp em”
“Không có gì, mau đi thôi”
Giai Tuệ cứ nhìn cô chằm chằm, cô ta nhìn với ánh mắt đánh giá với chút thù địch.
Việt Trạch hỏi xong liền kéo cô đứng lên nhìn qua cô ta, lập tức anh mắt cô ta thay đổi, nhìn ngây thơ vô hại hơn.
Cô nhìn ngán ngẩm thật sự, cô ta lúc nào cũng muốn bản thân là trung tâm vũ trụ, mọi người đều phải quan tâm cô ta.
Chí Bảo lo lắng nhìn cô ta hỏi han, cô ta dịu dàng nhưng xa cách đáp lại anh ta.
Anh ta không vui nhìn theo hướng cô ta đang nhìn Việt Trạch, mắt anh ta tối sầm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nho-lan-di-choi-nay-ma-toi-thay-duoc-bo-mat-that-cua-ban-trai-hoan/chuong-8.html.]
Mọi người đi thêm được vài cây số nữa, đến gần khe núi khá sâu, xung quanh cây cối um tùm.
Trần Thị Vui
Anh Lưu dẫn đi trước đến một đoạn núi khác, nhìn thấy cầu đã bị đứt hoàn toàn.
Cầu đã không đi lại được, nhìn khe núi rộng khoẳng 15m.
Anh Lưu nhanh chóng dùng một chiếc s.ú.n.g bắn, s.ú.n.g có gắn đầu mũi tên đặc biệt, b.ắ.n sang một thân cây đại thụ phía xa, yêu cầu từng người đu qua.
Quân Hạo xung phong đi trước, anh ta đu sang bên bờ bên kia liền thả dây về.
Lần lượt từng người đu qua ,đến lượt cô là người cuối cùng, đu được nửa đường dây đột nhiên bị kẹt.
Cô lo lắng không biết xử lý sao, đột nhiên đầu dây bên kia có dấu hiệu sắp đứt.
Cô lo lắng cuống cuồng đu người sang bên kia, mọi người dường như cũng nhận ra.
Anh Lưu vội vào bảo cô tháo khóa, dùng tay đu sang hoặc leo qua.
Nói thì dễ làm mới khó, nhìn vực sâu cô lo lắng run rẩy, bấu cả người treo lên dây, rồi từ từ tháo dây chốt.
“Khoan đã em đừng tháo vội, anh sẽ tới”
Việt Trạch lên tiếng dùng một chốt dây, khác đu lên dây trượt.
Dùng sức anh trượt về phía cô, cô lo lắng nhìn anh, anh từ từ đưa tay ra, cô bắt lấy tay anh.
Bỗng dây đứt phựt một cái, do tải trọng quá lớn.
“Anh Việt Trạch”
“Hiểu Khê”
Tiếng mọi người vang lên, anh ôm cô vào lòng, ôm trọn lấy cô, toàn thân anh đập mạnh về phía bụi cây phía thành khe núi, sợi dây đầu bên kia giữ họ lại.
Mục Dương nhanh chóng phát hiện ra, gọi mọi người tới kéo lên.
Mất một lúc mới kéo hai người lên được, lên đến nơi mọi người lao vào xem xét thương thế cả hai.
“Anh có sao không, sao anh liều mạng vậy, anh mà bị sao em đau đớn lắm”