Nhờ Lần Đi Chơi Này Mà Tôi Thấy Được Bộ Mặt Thật Của Bạn Trai (Hoàn) - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-01-12 15:25:57
Lượt xem: 40
Chương 7
Anh Lưu không nói thêm, bảo mọi người tiếp tục di chuyển và phổ biến lại quy định của anh.
Đến gần suối, anh ta nhanh chóng kéo một sợi dây thừng ra, dặn mọi người nắm lấy rồi anh ta buộc một đầu vào thân cây bên cạnh.
Việt Trạch nhìn quanh địa hình, anh thấy dòng suối này chảy không quá mạnh, nhưng lại rất rộng cỡ gần 1km, nước rất trong nhìn dưới lòng được.
“Đừng bỏ tay khỏi dây nhé, chúng ta đi thôi”
Giọng anh Lưu vang lên lần nữa, kéo mọi người tập chung lại, bước chân xuống dòng suối.
Hiểu Khê cảm nhận được một cảm giác kì lạ khiến cô sợ hãi vô cùng, cô run rẩy bước đi.
Phía trước cô là Chí Bảo, Giai Tuệ, Quân Hạo và anh Lưu. Còn phía sau cô là Việt Trạch, Mục Dương và Quân Thụy.
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
Mọi người cẩn trọng bước đi, ra đến nửa suối, bỗng Giai Tuệ hét lên.
“Á aaaaaaa”
Anh Lưu vội vàng quay xuống hỏi.
“Sao vậy , có chuyện gì sao”
“Có thứ gì lướt qua chân tôi ấy, nó rất trơn”
“Có thể là cá thôi”
Anh Lưu đáp rồi đi tiếp, bỗng cô ta lại thét lên nữa hoảng loạn nói.
“Không phải cá, là cái gì khác đó”
“Cô sợ quá thôi”
Quân Hạo bực mình nói, anh ta vừa dứt lời có một con lươn to ngang một cái xe máy con, dài tầm 2m lướt nhanh dọc theo con sông tiến về phía đoàn người.
Mọi người sợ hãi, vùng khỏi dây bỏ chạy bỗng Việt Trạch kéo tay cô lại, giữ chặt lấy nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nho-lan-di-choi-nay-ma-toi-thay-duoc-bo-mat-that-cua-ban-trai-hoan/chuong-7.html.]
“Em đứng yên đi, nó sẽ không tấn công vật tĩnh”
Anh Lưu vội vàng quát lên.
“Đừng di chuyển nữa đứng lại đi”
Ngừng lại anh Lưu nói tiếp.
“Nó sẽ không làm gì đâu, nếu các người ngừng di chuyển”
Mọi người nghe vậy dựng lại, lo lắng nhìn nó lướt qua, bỗng nó dừng lại chỗ Quân Thụy, anh ta run rẩy sợ hãi.
Bỗng nó há miệng ngoặm lấy ba lô của anh ta, anh ta bị nó lôi theo dòng nước.
Việt Trạch nhanh tay bắt lấy sợi dây mắc chân anh ta kéo lại, anh Lưu nhanh chóng chạy lại giúp sức.
Quân Hạo thấy anh mình gặp nguy, liền rút một khẩu s.ú.n.g bắt liên tiếp về phía con lươn, anh Lưu hét lên.
“ Dừng lại, cậu g.i.ế.c mọi người rồi”
Mặc kệ tiếng anh Lưu, Quân Hạo vẫn nã đạn liên tiếp, mọi người thì vẫn ra sức kéo Quân Thụy lại, anh ta cũng nhanh chóng cố tháo dây ba lô ra để thoát.
Bỗng tiếng ào ào truyền đến rất lớn, anh Lưu kêu lên.
“Mau chạy đi”
Rồi anh buông tay chạy sang bờ bên kia, cô còn chưa kịp phản ứng, Việt Trạch lập tức vác cô lên vai chạy như bay.
Cô thấy Giai Tuệ được Chí Bảo kéo đi, Mục Dương thì loạng choạng chạy phía sau họ.
Quân Hạo thấy Quân Thụy tháo được balo, cũng nhanh chóng chạy tới, kéo tay anh trai mình chạy về phía bờ bên kia.
Cô được anh vác lên chạy sang được bờ bên kia mới nhìn lại dòng suối.
Có cả ngàn con lươn đang ở trong nước, chúng lao về phía mọi người đang chạy.