Nhờ Lần Đi Chơi Này Mà Tôi Thấy Được Bộ Mặt Thật Của Bạn Trai (Hoàn) - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-01-12 15:21:44
Lượt xem: 78
Chương 2
Đúng 7h chuông điện thoại lại reo lên lần nữa, cô nhanh chóng bắt máy, là giọng của Chí Bảo.
“Khê Khê em dậy chưa, nhanh chân kẻo lại chậm trễ mọi người”
“Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, anh mau đưa xe qua đón tôi đi”
Cô nói với giọng bực bội, nhanh chóng xuống lầu, xe anh ta cũng vừa tới, cô nhanh chóng lên, xe 7 chỗ trên xe có thêm vài người khác mà cô chưa biết tên.
Cô nhận ra người tuấn tú nhất là Việt Trạch, bên cạnh anh ta không ai khác là Giai Tuệ, cô ta có vẻ rất vui liên tục nói chuyện với anh, nhưng anh ta chỉ hờ hững đáp lại.
Cô nhanh chóng nhận ra cô ngồi hàng cuối, ngay cạnh hai người con trai lạ phía hàng cuối, cô nhíu mày nhìn Chí Bảo, anh ta đẩy cô xuống với 2 người xa lạ này sao.
Chí Bảo thấy cô không lên xe, vội giục.
“Em làm gì vậy mau lên xe đi”
“Anh xuống hàng cuối đi tôi ngồi chỗ anh”
“Ngồi đâu chẳng được, em phiền quá đấy”
“Tôi bị say nếu ngồi cuối, nếu không được ngồi thì tôi không cần đi nữa”
Anh ta nghe vậy, vội vàng xuống ghế sau ngồi còn cô ngồi ngay bên trên Việt Trạch.
Anh ta ngẩng lên nhìn cô gật đầu, một lái xe là người bạn mà cô quen tên Mục Dương.
Cô vào ghế phụ mở balo, kiểm tra đồ một chút dao, nước, thuốc, dây … đủ cả rồi đóng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nho-lan-di-choi-nay-ma-toi-thay-duoc-bo-mat-that-cua-ban-trai-hoan/chuong-2.html.]
Mục Dương nhìn cô cười hỏi.
“Này cậu trông dày dặn kinh nghiệm thế nhỉ”
Cô đáp lại cậu ấy.
“Bố tớ là cựu binh nên hồi bé tớ bị huấn luyện suốt”
Cậu ta nghe xong cười khà khà thích thú, nhìn cô rồi liếc gương chiếu nhìn Giai Tuệ phía sau khẽ nhắc.
“Giai Tuệ này cậu mặc thế đi leo núi không thích hợp lắm đâu”
Cô ta nghe vậy ngại ngùng, nhìn trang phục cô ta xem, quần đùi ngắn lộ chân thon, không biết đi leo núi hay bán dáng nữa.
“Tớ chưa đi bao leo núi bao giờ cả, đây là lần đầu nên chưa có kinh nghiệm, không như Hiểu Khê”
Đúng trà xanh mà, chưa gì đổ ngay cho cô không tinh tế nhắc cô ta, cô đâu có vừa chứ đáp lại liền.
“Thì ít ra cậu cũng phải tự tìm hiểu chứ, ai đời nửa đêm gần 11h còn nhắn với Chí Bảo là, nhờ tớ mua hộ thuốc xịt muỗi”
Cô ta không ngờ cô lại đáp thẳng mặt vậy ấp úng, Chí Bảo thấy vậy vội nói đỡ che chở cô ta.
“Là tại anh, anh nên báo em sớm hơn, đã rủ học muội mà quên không chuẩn bị giúp em, anh đúng đáng trách”
“Tất nhiên do anh chứ chẳng lẽ là tôi”
Cô nói xong chợt cảm giác thấy cặp mắt của Việt Trạch nhìn cô rất lâu.
Giai Tuệ dường như cũng nhận ra, cô ta nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh về mình.
Trần Thị Vui
Cô không để ý, kéo mũ ngủ suốt quảng đường đi.
Không biết cô ngủ bao lâu, thì thấy xe phanh gấp, cô giật mình tỉnh lại, Mục Dương vò đầu nhìn về phía trước, cô cũng nhìn theo anh ta ngỡ ngàng.