Nhờ Lần Đi Chơi Này Mà Tôi Thấy Được Bộ Mặt Thật Của Bạn Trai (Hoàn) - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-01-12 15:29:42
Lượt xem: 82
Chương 14
Anh Lưu đồng ý, cả ba đến một cái lều nhỏ anh Lưu dựng sẵn, nghỉ lại qua đêm.
Cô không ngủ được, suốt gần 5h đồng hồ căng thẳng tại trong đó, giờ cô vẫn hoảng sợ.
Anh thấy cô không ngủ được mới nói.
“Nếu em không ngủ được thì anh sẽ kể em nghe, về những chuyện của anh, nghe xong em sẽ chịu ngủ chứ?”
Cô nghe anh nói vậy, vội vàng nói nhanh.
“Anh mau kể đi em muốn nghe lắm rồi”
Anh chậm rãi kể lại.
“Anh biết về cái hang này qua ba em và ba anh kể lại”
“ Ba em sao, anh nói thật chứ”
Cô kinh ngạc hỏi, anh gật đầu nói tiếp.
“Năm xưa, ba anh và ba em cùng một tiểu đội, cả hai cùng với các đồng đội khác không hiểu sao đi lạc vào hang đó”
“Ba anh kể lại họ đã phải chiến đấu với vô số quái vật, ba anh và ba em là một trong số 4 người sống được ra”
“Người đồng đội đã lấy được 1 nắm kim cương, anh ta liền chia cho những người còn lại”
“Nhưng 1 trong số họ, có kẻ vẫn chưa thỏa mãn với số kim cương được chia, nên đã quyết tâm tìm thêm cơ hội để vào hang đó lần nữa”
Anh ngừng một chút rồi hơi trầm lại, lấy hơi kể tiếp.
“Hắn ta chính là cha ruột của cặp anh em sinh đôi Quân Hạo và Quân Thụy, còn anh Lưu là con của người đồng đội chia kim cương”
“Hắn ta do không nhớ được đường vào lại hang đó, hắn đã tìm lại những người còn sống, nhằm lấy lại thông tin rồi vẽ lại bản đồ”
“Hắn đã g.i.ế.c hại ba em và cha anh Lưu, chỉ vì họ không muốn tiết lộ vị trí kim cương ở trong hang”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nho-lan-di-choi-nay-ma-toi-thay-duoc-bo-mat-that-cua-ban-trai-hoan/chuong-14.html.]
“Ba anh khi biết chuyện đó rất lo lắng, trước khi ông mất đã dặn dò, anh phải tìm em và anh Lưu, bảo vệ hai người cũng như phá hủy cái hang này”.
“Anh Lưu và anh đã mất rất nhiều năm mới tìm được đường tới đây, biết được đường tới anh tính phá hủy nó”
“Nhưng vào 1 tháng trước, anh nhận được một lời đe dọa từ hai tên Quân Hạo và Quân Thụy, bọn chúng đe dọa bắt anh phải đưa ra chúng tới hang, nếu không sẽ g.iết em”
“Anh mới đầu định hẹn bọn chúng bên ngoài giải quyết, nhưng bọn chúng có cả một đám anh em, nói sẽ g.i.ế.c em bất cứ khi nào bọn chúng ra lệnh”
Trần Thị Vui
“Anh không còn cách nào khác, đành sắp xếp tất cả mọi thứ để tới hang, dù sao anh cũng cần phải phá bỏ nó để không ai biết tới nữa”
Cô không thể tin được, vậy có nghĩa là anh đã bảo vệ cô suốt thời gian dài sao.
Cô luôn được học bổng, trúng thưởng hoặc tặng quà cô cứ nghĩ bản thân may mắn, chẳng lẽ cũng là anh âm thầm cho cô.
Cô bỗng rưng rưng nước mắt, cô chỉ nghe kể lại ba cô c.h.ế.t rất thảm năm cô 15 tuổi, mẹ cô thì tái giá theo người khác bỏ cô lại bơ vơ.
Cô nghĩ trên đời không ai thương cô nữa, không nghĩ vẫn có người âm thầm bảo vệ cô.
Anh thấy cô sắp khóc mới vội nói.
“Anh cũng không định giấu em, chỉ là lo cho em thôi, với cả em với tay Chí Bảo yêu nhau anh không thể chen vào hai người được”
“Em chỉ thích anh ta, chưa yêu đương gì cả”
“Chỉ là anh ta từng giúp em vài việc, rồi lại còn giúp em học tập, vẻ ngoài có vài nét như ba em, nên em mới sinh hảo cảm với anh ta”
Anh nhìn cô thở phào, cô lén nhịn cười, nhìn biểu cảm vui vẻ của anh.
Cả hai ngồi lại trò chuyện một lúc, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau anh Lưu thúc giục mọi người dậy chuẩn bị lên đường, Mục Dương đã khỏe hơn hôm qua, cậu ta rất hăng hái.
Anh Lưu nhanh chóng dẫn mọi người qua đường khác để đi về, chẳng mấy chốc cô đã thấy thoắt khỏi khu rừng kì dị đó.
Mọi chuyện đã qua như một giấc mộng vậy.