Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhờ Bình Luận, Tôi Được Chồng Như Ý - Chương 8 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-12-25 13:04:43
Lượt xem: 2,407

Anh đâu biết tôi phải trải qua những gì chứ.

 

Tôi vừa định chất vấn anh về chuyện những người phụ nữ kia thì màn hình bình luận bỗng hiện lên ào ào:

 

[Nữ chính, đừng hiểu lầm, mấy cô kia là do anh em của Bùi Tư Mộ sắp xếp, anh ấy biết ngày mai cô kết hôn nên đang uống rượu giải sầu, còn chưa chạm một ngón tay vào mấy cô đó đâu, trong lòng anh ấy chỉ có cô thôi.]

 

[Anh ấy vẫn còn trong trắng.]

 

[Cũng rất sạch sẽ, không bẩn đâu.]

 

[Lúc cô chưa tới, anh ấy còn đang nghĩ ngày mai sẽ đi cướp hôn đấy.]

 

Tôi vốn đang rất tức giận, thấy những bình luận trên, lại nguôi ngoai hết.

 

Bùi Tư Mộ cởi áo khoác choàng lên người tôi, tự mình giải thích:

 

"Anh và những người phụ nữ đó không có quan hệ gì cả, anh chỉ ra ngoài uống rượu giải sầu thôi."

 

Nếu không có bình luận, có lẽ tôi đã thật sự hiểu lầm Bùi Tư Mộ rồi.

 

Anh nói: "Anh rất tức giận."

 

Rồi anh lại ôm chặt lấy tôi.

 

“Anh giận thì còn đuổi theo ôm em làm gì?”

 

Anh vùi đầu vào hõm cổ tôi:

 

“Anh sợ em hiểu lầm, sợ giống kiếp trước, vì tính nhu nhược này mà bỏ lỡ em.”

 

Anh đã hai lần nhắc đến kiếp trước.

 

Chẳng lẽ, anh thật sự đã trọng sinh sao?

 

16.

 

Tôi giải thích với anh.

 

Không phải tôi cố ý không tìm anh, mà là bị người nhà nhốt lại.

 

Cũng hỏi luôn điều mình đang canh cánh trong lòng:

 

“Phó Yến An nói nhà anh không thể nào cho phép em bước chân vào cửa, là thật sao?”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Bùi Tư Mộ như muốn khóc mà không khóc được, anh trực tiếp đưa tôi về nhà chính, nói với bố anh rằng tôi là bạn gái anh.

 

Tôi cứ nghĩ sẽ giống như trên phim, bố anh sẽ rất hung dữ và không đồng ý.

 

Kết quả, ông lại vô cùng ôn hòa và vui vẻ.

 

Ông gọi riêng tôi ra một chỗ, nhỏ nhẹ nói với tôi:

 

“Con là cô gái đầu tiên mà thằng bé này đưa về nhà. Bố mong hai con sẽ nên duyên vợ chồng, nếu nó dám đối xử không tốt với con, bố sẽ là chỗ dựa cho con.”

 

“Gia thế không quan trọng, con đừng đặt bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.”

 

Bố Bùi nói, ông dành cho Bùi Tư Mộ một tình yêu thương rất điển hình của người cha.

 

Ông rất yêu thương Bùi Tư Mộ, nhưng không giỏi thể hiện.

 

Ông còn nói, từ khi Bùi Tư Mộ bảy tuổi, mẹ qua đời, anh vẫn luôn hiểu lầm là ông ép mẹ anh đến đường cùng, trong lòng anh luôn oán hận ông.

 

Sự thật là bố Bùi và mẹ Bùi kết hôn do mai mối, mẹ Bùi không yêu ông, sau khi kết hôn bị trầm cảm rồi tự sát.

 

Vì vậy, bố của Bùi Tư Mộ rất mong anh tìm được tình yêu đích thực, kết hôn vì yêu, chứ không phải là lợi ích. Ông ấy sẽ không can thiệp vào hôn nhân của anh, bảo tôi cứ yên tâm.

 

Cùng lúc đó, tôi như bừng tỉnh, trong đầu chợt hiện lên một đoạn ký ức.

 

17.

 

Là một đoạn ký ức tôi đã quên mất từ năm bảy tuổi.

 

Năm bảy tuổi, tại nhà ga bỏ hoang.

 

Tôi đã gặp Bùi Tư Mộ ở đó, khi ấy anh còn nhỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nho-binh-luan-toi-duoc-chong-nhu-y/chuong-8-hoan.html.]

Hôm đó mẹ anh mất, anh ngồi co ro trên ghế thầm khóc.

 

Tôi tình cờ đi ngang qua, anh vừa khóc vừa nói: “Sau này sẽ không ai yêu con nữa.”

 

Tôi ngồi xổm trước mặt anh, dùng bàn tay ấm áp lau đi nước mắt trên khuôn mặt lạnh ngắt của anh.

 

“Vậy thì sau này em sẽ yêu anh.”

 

Không ngờ rằng, chỉ vì một câu nói này, từ đó về sau, phía sau tôi luôn có một cái đuôi nhỏ trung thành.

 

Năm chín tuổi tôi bị rơi xuống nước, cái đuôi nhỏ ấy đã bất chấp tính mạng sẽ rơi vào nguy hiểm mà cứu tôi.

 

Trong đầu tôi còn một đoạn ký ức nữa, nó dẫn tôi đến phòng của Bùi Tư Mộ.

 

Tôi nhìn thấy cuốn nhật ký của anh trong chiếc hộp sắt trong phòng.

 

Đó là nhật ký của anh ở kiếp trước.

 

18.

 

Kiếp trước, anh nghĩ tôi yêu Phó Yến An nên không dám làm phiền tôi.

 

Trong nhật ký tràn ngập tên tôi, là những bí mật anh không thể thổ lộ.

 

Trang đầu tiên:

 

[Anh thường xuyên nhìn em từ xa, chỉ một cái nhíu mày, một nụ cười vô tình của em cũng đủ để khiến trái tim anh rung động.]

 

Trang cuối cùng:

 

[Lâm Dĩ Đường, anh đến bên em đây.]

 

Đó là dòng chữ cuối cùng anh ấy viết trước khi tự tử trước mộ tôi.

 

Tôi lau nước mắt, nghẹn ngào nức nở.

 

Kiếp trước, tình yêu thầm lặng của anh chẳng ai hay biết, nhưng lại mãnh liệt vô cùng.

 

May mà kiếp này, nhờ bình luận mà tôi biết được tình yêu sâu đậm của anh.

 

Khi Bùi Tư Mộ bước vào phòng, tôi nhào đến ôm chầm lấy anh.

 

“Anh nguyện ý cưới em chứ?”

 

Mắt anh thoáng chốc đỏ hoe: “Anh cầu còn không được đấy.”

 

Ngày hôm sau, tôi xử lý chuyện của Phó Yến An.

 

Ngày thứ ba, tôi và Bùi Tư Mộ đến Cục Dân Chính.

 

Chúng tôi đã thay đổi số phận bi thảm của nhau.

 

Lúc chụp ảnh, tôi hỏi Bùi Tư Mộ:

 

“Nếu ngày hôm đó, em không bảo anh đưa em bỏ trốn, anh có trơ mắt nhìn em kết hôn với người khác không?”

 

Bùi Tư Mộ cong môi, giọng điệu ranh mãnh:

 

“Em đoán xem hôm đó tại sao anh cứ mãi uống rượu?”

 

“Ông đây chuẩn bị cướp dâu đấy!”

 

Tôi bật cười.

 

Sau khi đăng ký kết hôn, chúng tôi lái xe đến ga tàu bỏ hoang nơi lần đầu gặp nhau.

 

Ngồi tựa vào ghế, tôi kể cho anh nghe chuyện của bố mẹ anh.

 

Bùi Tư Mộ đã buông bỏ được mọi khúc mắc.

 

Gió nổi lên.

 

Chúng tôi trao nhau nụ hôn nồng cháy giữa cơn gió.

 

(Hoàn toàn văn)

 

Loading...