Nhìn về phía trước - 1
Cập nhật lúc: 2024-12-16 14:17:19
Lượt xem: 882
NHÌN VỀ PHÍA TRƯỚC [FULL]
Tác giả: 予你欢喜
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
---
Về nước ăn Tết, thấy người bạn trai tôi đã chia tay ba năm đang ở nhà tôi giúp thịt gà.
Hắn muốn tái hợp, xin lỗi tôi. Lúc giúp tôi thu dọn hành lý, nhìn thấy que thử thai ba năm trước.
Năm đó sau khi chia tay hắn trong chiến tranh lạnh, tôi phát hiện mình mang thai. Tôi đã nói chuyện này cho hắn, hắn lại ôm người con gái khác thờ ơ nói: "Bỏ đi.”
Ba năm sau, hắn đỏ mắt hỏi tôi: "Em mềm lòng, em giữ con của anh lại đúng không?"
01
Tôi đã ở nước ngoài hơn ba năm vì dịch bệnh.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Năm nay vì muốn cho cha mẹ một bất ngờ, tôi cố ý về sớm. Lúc tôi mang theo túi lớn túi nhỏ đẩy cửa lớn nhà tôi ra thì đối diện với tầm mắt của người đàn ông đang ngồi trong sân thịt gà. Tâm tình vốn đang nhảy nhót giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh lên đầu, trong nháy mắt tưới trái tim tôi lạnh thấu tim.
Sau khi nhìn thấy tôi, Trần Ngôn rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy, nhanh chóng rửa tay, rất tự nhiên đi tới giúp tôi nhận hành lý: "Em đã về, dì vừa mới đi ra ngoài mua thức ăn, chú ở phía sau tưới hoa, anh giúp em đi gọi chú.”
Cách nói của hắn rất quen thuộc, không giống như là bạn trai cũ ba năm không liên lạc với tôi, mà giống như là người nhà của tôi.
Thân thể tôi lại hơi nghiêng một chút, vô thức tránh khỏi tay hắn.
Trần Ngôn dừng lại một chút, cụp mắt nhìn tôi một cái, không nói gì, chỉ là tay còn dừng giữa không trung, vì không thể lấy được đồ, vẻ mặt cô đơn, nhìn qua có chút đáng thương.
"Sao anh lại ở đây." Tôi nhìn khuôn mặt từng bị tôi khắc sâu trong mộng hắng đêm của Trần Ngôn, không hề khiếp sợ và phẫn nộ như dự đoán, trong lòng lại bình tĩnh đến bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhin-ve-phia-truoc/1.html.]
Trần Ngôn đang định mở miệng, cha tôi đã cầm bình tưới hoa từ bên trong đi ra. Ánh mắt cha sáng lên, bước nhanh về phía tôi: "Ôi! Con trở về, sao không bảo cha đi đón!”
Cha nhận lấy hành lý của tôi, còn Trần Ngôn lại thuận thế nhận lấy đồ trong tay cha. Quanh đi quẩn lại, hai cái vali của tôi vẫn nằm trong tay Trần Ngôn.
Tôi nhìn hắn một cái, hắn lại mím môi không nói một lời, nhanh chóng kéo đồ vào trong phòng.
Trong nhà tất cả đều bình thường, mẹ tôi mua thức ăn trở về ôm tôi khóc một trận, cuối cùng hỏi tôi: "Qua năm mới còn đi Anh không?"
Đối với đề tài này Trần Ngôn tựa hồ như cũng cảm thấy rất hứng thú, tay đang pha trà nhưng tai lại dựng thẳng nghe chúng tôi nói chuyện.
“Không đi nữa." Tôi và nước Anh có thể không có duyên phận, hơn ba năm vẫn không thể thích ứng với cách sống ở nơi đó: “Con dự định ở lại trong nước làm việc.”
Nghe được lời của tôi, mẹ tôi ra sức nói “được”, lại vỗ mu bàn tay tôi, hốc mắt đỏ lên nói rằng ở nước ngoài tôi chắc chắn không chăm sóc tốt bản thân, gầy đến da bọc xương.
Tôi có chút xấu hổ, từ ngày tôi đi đến giờ, tôi ít nhất béo lên tầm mười cân, thế mà mẹ tôi lại nói gầy đi.
Để chứng thực lời của mình, mẹ tôi còn hỏi Trần Ngôn: "Cháu xem có phải Dữu Dữu gầy đi rồi không?"
Tầm mắt Trần Ngôn cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại rơi vào người tôi, hắn dừng lại trên mặt tôi hồi lâu, sau đó chắc chắn: "Gầy đi rồi."
“Dữu Dữu gầy đi rất nhiều, một mình ở Anh rất vất vả.” Trần Ngôn đặt trà vừa pha trước mặt tôi, thấp giọng nói: "Làm việc trong nước tốt hơn nước ngoài.”
Tôi không trả lời hắn, thậm chí không phân cho hắn một ánh mắt. Trần Ngôn cũng dừng lại một lúc lâu, không khí giữa chúng tôi trong nháy mắt trở nên ngượng ngùng.
Cho dù là người chậm chạp như mẹ tôi, cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp. Bà kéo tôi vào phòng nhỏ hỏi tôi: "Dữu Dữu à, có phải con cãi nhau với Trần Ngôn không? Con cũng đừng nhỏ nhen với Trần Ngôn nữa, cậu ấy là người thành thật, ba năm nay con không ở nhà, ngày lễ ngày tết cậu ấy đều mang quà đến thăm mẹ và cha con, rảnh rỗi còn tới đây cùng cha con đánh cờ. Lần trước hơn nửa đêm cha con đột nhiên té xỉu ở trong sân, cũng là cậu ấy lái xe tới đưa cha con đi bệnh viện.”
Mẹ tôi sợ tôi và Trần Ngôn xa cách, hai ba câu nói đã kể đủ chuyện Trần Ngôn làm ở nhà tôi trong mấy năm nay. Tôi bắt được trọng điểm trong lời nói của mẹ, cau mày hỏi: "Cha ngất xỉu lúc nào?"
“À, đã lâu rồi, cha con không muốn con lo lắng, không cho cậu ấy nói cho con biết." Mẹ tôi nói sang chuyện khác: "Ai nha, mẹ đang nói với con về Trần Ngôn, sao con lại kéo cha mẹ vào chứ.”
Mẹ thao thao bất tuyệt, nói rất nhiều lời hay về Trần Ngôn, chỉ chưa nói thẳng Trần Ngôn là người chỉ nên có trên trời, trần gian kiếm có khó gặp. Rằng hắn bây giờ là người yêu của tôi, nếu như tôi không nắm chắc thì phí lòng tốt của ông trời.
Nhưng mẹ không biết, tôi và Trần Ngôn đã chia tay từ ba năm trước. Hắn là người đã đề cập đến chuyện chia tay.