Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhẹ Như Gió, Lặng Như Tình - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:27:24
Lượt xem: 7,705

Từ phía sau truyền đến giọng nói nhẹ nhàng lơ đãng của anh ta:

 

"Ô Ân, người cô thích phải là tôi mới đúng.”

 

10.

 

Cuộc đời của tôi vốn bình an, thuận lợi, kiếp nạn duy nhất đó là gặp phải Vệ Trạch và Từ Niệm Hạ, lãng phí 6 năm tình cảm.

 

Còn Văn Triều, tôi nợ anh một mạng.

 

Khi mới trở về, tôi nghĩ rằng mình đến đây để thay đổi số phận phải ở bên Vệ Trạch. Nhưng sau đó tôi phát hiện ra là không phải vậy.

 

Một buổi chiều gần kết thúc năm hai, tôi đang ngủ trưa thì bỗng bừng tỉnh vì ác mộng.

 

Trong mơ, tôi trở lại ngã tư đó, đang sang đường với mọi người thì bỗng nhiên có một chiếc xe chạy quá tốc độ lao về phía chúng tôi. Tôi hoảng loạn nhìn chiếc Mercedes màu đen lao đến chắn trước chiếc xe ấy, gây nên vụ nổ kinh hoàng.

 

Đầu tóc của tôi bị quạt thổi bay, tôi thất thần nhìn lên trần nhà.

 

Tôi vẫn luôn biết rằng đây là một bài toán không có lời giải.

 

Ngoại trừ lý do gây tai nạn để trả thù xã hội, tôi không có thể bất cứu thông tin gì về tên tài xế đó.

 

Tôi có thể cứu Văn Triều, cũng có thể không đến ngã tư đó, nhưng còn biết bao người già, trẻ em, phụ nữ đang mang thai và học sinh phải làm sao bây giờ?

 

Đã có lần, khi trăn trở mãi mà không tìm được câu trả lời, tôi đã đến tìm cảnh sát với xác suất 1 phần triệu, câu trả lời mà tôi nhận được là:

 

"Bạn học, bạn xem phim viễn tưởng nhiều quá rồi phải không? Chúng tôi điều tra vụ án dựa trên khoa học, không phải tâm linh.”

 

Đầu tháng 6, kì thi đại học đến gần, tôi và Văn Triều cũng dừng công việc gia sư.

 

Đến bây giờ tôi và anh đã quen biết được gần 2 năm, chưa bao giờ thấy bên cạnh anh xuất hiện hay nghe anh kể về bất kì cô gái nào, có thể khẳng định rằng bức ảnh chụp màn hình đoạn tin nhắn về cô gái mà anh yêu thầm kia là giả.

 

Thực ra tôi đã từng tưởng tượng về mẫu con gái mà anh thích, có thể là xinh đẹp, thông minh, cũng có thể là xuất sắc như anh. 

 

Dù là loại nào đi nữa thì chắc chắn đều sẽ vô cùng tốt đẹp.

 

Tối hôm đó, phụ huynh học sinh lại mời chúng tôi một bữa cơm để bày tỏ sự cảm ơn. Ăn xong thì trời đã tối đen, tôi và Văn Triều đi bộ trong con hẻm nhỏ được ánh trăng chiếu sáng.

 

Có lẽ bởi vì biết được ngọn nguồn của sự chia ly, hoặc có lẽ là đêm đen sẽ luôn khiến người ta buồn bã, tôi giả vờ nói chuyện một cách tự nhiên khi đi qua ánh đèn đường vàng rực:

 

"Văn Triều, anh có người mình thích không?"

 

Anh im lặng một lúc lâu rồi hỏi ngược:

 

"Sao vậy?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhe-nhu-gio-lang-nhu-tinh/chuong-8.html.]

"Sau này, nếu anh thích ai đó, nhất định phải nói cho cô ấy biết, đừng yêu thầm mà không nói lời nào, cứ tỏ tình, chắc chắn sẽ có cơ hội ở bên nhau."

 

Nói xong, chúng tôi dừng lại ở ngã tư, anh bỗng nhiên mở miệng, nghiêm túc nói với tôi:

 

"Cảm ơn em, Ô Ân."

 

Tôi nghĩ rằng anh cảm ơn tôi vì đã nhắc nhở anh nên không bận tâm lắm.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi vẫn diễn ra như thường lệ, cho đến cái ngày mà kiếp trước Văn Triều hi sinh.

 

Giáo viên của anh bảo anh ngày mai đi lấy 1 tệp tài liệu.

 

Sau khi biết chuyện, tôi hỏi anh buổi chiều xuất phát có được không, bạn tôi mới tặng tôi 2 tấm vé xem phim vào buổi sáng.

 

Anh nói có thể.

 

Phim là do tôi chọn bừa, trùng hợp thay nội dung lại là về chủ đề xuyên không, giới thiệu phim:

 

"Nữ chính quay trở lại quá khứ để bù đắp cho những tiếc nuối của nam chính, đến khi hai người yêu nhau thì phát hiện ra tất cả chỉ là giấc mơ của nữ chính."

 

Tuy nhiên tôi không xem được kết phim. Giữa chừng, tôi nói với người đang nghiêm túc xem phim là Văn Triều rằng tôi muốn vào nhà vệ sinh một lúc.

 

Ngày này diễn ra như bao ngày bình thường khác.

 

Rời khỏi rạp chiếu phim, tôi lái chiếc xe mình vừa thuê đến ngã tư ấy. Trên đường đi, tôi bỗng nhận ra rằng chúng tôi gặp nhau là để chia ly.

 

Văn Triều, lần này đổi lại là anh đi ngắm nhìn thế giới nhé.

 

Sau đó, tôi nhìn thấy những người qua đường quen thuộc ở ngã tư kia, chưa chờ đến khi chiếc xe năm ấy xuất hiện thì bỗng nhiên gần đó vang lên tiếng nổ rất mạnh.

 

Trái tim tôi nhảy thót, đầu óc trống rỗng một lúc, tôi vội vàng xuống xe, chạy về phía vụ nổ.

 

Điện thoại vẫn luôn không có người trả lời, tôi đứng trước đống đổ nát, tầm nhìn bị khói bụi bao phủ.

 

Cảm giác chóng mặt xâm chiếm toàn bộ đầu óc tôi, điều cuối cùng tôi nhớ tới là...

 

Tôi vẫn không thể cứu được anh.

 

11.

 

Tôi tỉnh dậy trong phòng bệnh, không khí ngập tràn mùi thuốc khử trùng quen thuộc, điện thoại bên cạnh, áo blouse trắng và y tá nói cho tôi biết...

 

Bây giờ là 8 năm sau.

 

Y tá nói rằng tôi đã ngất xỉu 20 phút, khi nhìn thoáng qua rèm cửa bị gió thổi, tôi bỗng nhiên không phân biệt được mình mơ về quá khứ hay vẫn đang ở trong mơ.

 

Loading...