Nhẹ Như Gió, Lặng Như Tình - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:26:42
Lượt xem: 9,039
Sau đó Từ Niệm Hạ thích cậu ta, bắt đầu mai mối cho tôi và Vệ Trạch. Cuối cùng sau vài lần "trùng hợp" mà cô ta tạo ra, Vệ trạch đã tỏ tình tôi.
Bây giờ anh ta cũng đã trở lại trước khi Từ Niệm Hạ và chàng trai kia quen biết, có lẽ anh ta sẽ ngăn cản hai người đó gặp mặt rồi cuối cùng ở bên Từ Niệm Hạ.
Đây là kết thúc mà tôi nghĩ đến.
Nhưng cuộc đời vẫn luôn là một trò chơi đầy kịch tính.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bài thi cuối cùng của môn chuyên ngành trước kì nghỉ, tôi ngồi phía sau, góc bên phải của Từ Niệm Hạ, vừa mới làm xong bài thi, chuẩn bị nộp bài thì thấy cô ta vốn đang ngủ gục trên bàn bỗng bật dậy, đứng lên.
Cô ta cầm bài thi xem qua loa rồi nhìn xung quanh, sau đó lại túm lấy bạn học ngồi bên cạnh lớn tiếng hỏi:
"Năm nay là năm bao nhiêu? Nhanh nói cho tôi năm nay là năm bao nhiêu?"
Tôi im lặng nhìn bóng dáng của cô ta, đứng dậy nộp bài rồi rời đi.
Ngoài phòng thi, Vệ Trạch đang đợi cô ta, khi tôi đi ngang qua, anh ta bỗng gọi tôi. Tôi dừng lại nhìn anh ta với vẻ mặt nghi ngờ, anh ta hỏi:
"Em ở bên cậu ta rồi?”
Tôi không rõ anh ta hỏi câu này để làm gì, vì vậy nên tôi đáp lại:
"Liên quan gì đến anh à?"
Sau đó bởi vì kì nghỉ nên tôi không gặp lại anh ta trong một thời gian dài, vốn dĩ tôi nghĩ hai người đó cùng sống lại sẽ bước về phía nhau, cuối cùng có được 1 cái happy ending.
Nhưng không phải vậy.
Từ Niệm Hạ một lần nữa không chọn Vệ Trạch. Dù sống lại một lần, cô ta vẫn thích đàn em của Vệ Trạch, khi ấy cô ta nói rằng mình bị cắm sừng rồi ly hôn chỉ là nói dối.
Hơi bất ngờ là lần này cô ta không tác hợp tôi với Vệ Trạch nữa.
Mà là tác hợp Vệ Trạch với... Khương Lai.
Đối tượng ngoại tình của chồng cô ta trong tương lai.
Tôi không biết trong kì nghỉ ấy đã xảy ra những gì, khi gặp lại thì Từ Niệm Hạ đã trở thành bạn tốt của Khương Lai.
Gió đêm se lạnh, tôi ôm sách về kí túc xá, từ xa đã thấy Vệ Trạch và Từ Niệm Hạ đang đứng nói chuyện dưới lầu.
Tôi không dừng bước, thẳng thừng lướt qua hai người họ thì bỗng nghe thấy cuộc trò chuyện phía sau lưng:
"Từ Niệm Hạ, anh nói lại một lần nữa, cô ta không phải loại người tốt đẹp gì, em quá ngây thơ, nếu không cách xa cô ta, sớm muộn gì cũng sẽ bị lừa."
Ngay sau đó, giọng nói nũng nịu của Từ Niệm Hạ vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhe-nhu-gio-lang-nhu-tinh/chuong-6.html.]
"Anh, anh tin em đi, là do anh không quen cậu ấy thôi, cậu ấy thực sự là người tốt, anh cho em chơi cùng với cậu ấy đi mà~”
8.
Hai tháng sau, Từ Niệm Hạ công khai tình trạng mối quan hệ của mình.
Hôm đó là cuối tuần, tôi đang tham gia một buổi tiệc thì gặp Vệ Trạch say khướt.
Tôi từ nhà vệ sinh quay lại, khi đi ngang qua góc hành lang thì anh ta bất ngờ kéo tôi vào trong lòng, mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lấy tôi.
Sau khi phản ứng lại, tôi vùng vẫy kịch liệt, thế nhưng anh ta không chỉ giữ chặt hơn mà còn thì thầm bên tai tôi:
"Hạ Hạ, sao em lại ở bên cậu ta? Sau này cậu ta sẽ làm tổn thương em…”
"Chắc chắn là do em bị ép buộc, rõ ràng là em thích anh! Anh nói đúng chứ? Em thích anh phải không?"
Sau một hồi phản kháng không có kết quả, khi tôi đang chuẩn bị đá vào bắp chân anh ta thì bàn tay đè lên người tôi bỗng dưng buông lỏng, cả người anh ta bị ai đó túm lấy cổ tay rồi vật xuống nền đất.
Còn tôi, bởi vì vùng vẫy quá mạnh nên khi được trả tự do đột ngột thì suýt ngã, tôi nén lại tiếng kêu sợ hãi, một cánh tay mạnh mẽ kịp thời giữ lấy eo tôi.
Là Văn Triều.
Anh vừa hay tham gia buổi tiệc chúc mừng do câu lạc bộ tổ chức, ra ngoài hít thở không khí thì chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Có lẽ là do đau đớn nên Vệ Trạch tỉnh táo hơn đôi chút, khó khăn vịn tường đứng dậy, nhíu mày nhìn tôi:
"Ô Ân...?"
Nói thêm một câu nào nữa đối với tôi cũng là thừa, tôi nhanh chóng túm lấy Văn Triều rời đi.
Nhưng tiếng cười chế nhạo của Vệ Trạch lại vang lên từ phía sau:
"Phải chăng cô đang rất đắc ý? Ô Ân, tôi biết cô thích tôi, thấy tôi không thể ở bên Hạ Hạ, cô đắc ý lắm nhỉ?"
"À, cô và cậu ta ở bên nhau thì sao nào? Chỉ là một thằng đoản mệnh, cuối cùng vẫn phải c.h.ế.t thôi.”
Tôi biết lúc này anh ta đang lẫn lộn con người và sự việc ở hai thế giới, cảm xúc không ổn định, bắt đầu nói năng điên loạn, tấn công người khác.
Tôi không để ý anh ta nói gì về tôi, nhưng anh ta không được phép nói bất kỳ lời nói không hay nào về Văn Triều.
Tôi dừng lại, xoay người đi đến trước mặt Vệ Trạch, người vẫn đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt khinh bỉ, gằn lên từng tiếng với anh ta:
"Câm miệng lại đi Vệ Trạch, anh ấy sẽ không chết."