Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhau Thai Người - Chap cuối

Cập nhật lúc: 2025-01-01 04:42:14
Lượt xem: 102

 

 

04. 

 

Đẩy cánh cửa gỗ ra, vừa bước vào sân đã thấy âm u tịch mịch. Đêm khuya lại không một bóng người hay tiếng động. Tiếng cửa gỗ cọt kẹt tiếng gió thổi chập chờn làm người ta dựng tóc gáy. 

 

Nơi ông chọn để dụ yêu tà ra chính là nhà bà Xiểm, nơi căn nguyên của tội lỗi. Cũng là nơi duy nhất nó " có thể " vào được. 

 

Đặt hình nhân xuống nền đất, ông vẽ ba lá bùa đỏ chiêu tà. Hai tay con hình nhân cuốn chặt chỉ đỏ đã tẩm m.á.u gà trống. Ba lá bùa dán lên vai và trán hình nhân. Bây giờ chỉ cần chờ nó lần theo mùi m.á.u và hơi thở sinh hồn mà mò tới thôi. 

 

Đợi rất lâu cũng không có một động tĩnh nhưng ông biết nó sẽ tới, nhân quả này ép buộc nó phải tới. Ông lấy kiếm và bùa trừ tà đã chuẩn bị ra. Bùa ông dùng chủ yếu là bùa ngũ lôi đạo gia Mao Sơn, uy lực trảm yêu trừ tà rất mạnh. Loại bùa này vẽ thành rất khó. Người vẽ đạo hạnh phải cao, trước khi vẽ cần chay tịnh sạch sẽ niệm pháp quyết tổ sư gia, tế bút tế mực tế giấy. Sau đó mới hạ bút vẽ bùa, phù văn phải trong một sẽ vẽ, không được lệch hay ngừng một giây. Ngũ lôi là năm đạo thiên lôi trong đó có dương hoả chí linh đánh lui mọi tà vật. Đây là một trong những loại bùa thường thấy ở đạo gia. 

Thanh kiếm lần này ông sử dụng là kiếm đồng tiền. Vì yêu vật này không sợ dương khí. Dương khí trên gỗ đào không đủ để áp chế nó. Kiếm đồng tiền này ông là ông tự luyện được đại đế cho vào lửa của nữ la sát mới đúc thành hình. Lần này dùng đến nó cũng là do quá nhiều tội nghiệt. 

 

Kiếm đồng tiền vừa vung ra đã lắc liên hồi chuôi kiếm bằng pháp ấn đạo gia rung lên báo hiệu có tà vật tới gần. 

 

- Đợi lâu thế cuối cùng cũng tới. Xem ra là chó cùng rứt dậu. 

 

Hai tấm hoả phù vung lên cháy phừng phừng trên không trung. Thắp sáng cả một khoảng sân rộng. Trước mắt ông là một con vật khổng lồ hung tợn. Cả mình tràn đầy sát khí nhìn ông. Nó biết mình bị lừa nhưng sự căm tức khiến nó tự rơi vào bẫy. Ầm ầm lao đến muốn cắn nát ông. Ông Thất nhanh nhẹn tránh né từng đòn tấn công của nó. Dắt nó đi theo một vòng tròn. Khi né bên phải khi né bên trái, từng bước đi vần vần theo âm dương ngũ hành. Tay cầm kiếm tay kẹo phù nhưng ông vẫn không công kích nó. Con vật điên cuồng tấn công nhưng luôn chụp vuột. Đến khi bước cuối trong ngũ hành trận vừa xong thì ông ngừng lại chĩa kiếm về nó. Bùa ngũ lôi phóng tới làm con vật như bị lửa thiêu đốt mà gào thét. Ông lại tiếp tục trì chú 

 

Nhất sát thượng giới tinh

Nhị sát trung giới tà

Tam sát hạ giới ma

Tứ sát địa giới âm

Ngũ sát tà đạo quỷ thần..

Phụng Thỉnh thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh..sát. 

 

Con vật bị giam lại trong vòng tròn, những hàng chữ Triện sáng lên trên mặt đất. Nó vẫn lao đến nhưng bị bật lại. 

 

- Nghiệt súc...mi phạm phải luật trời thiên địa bất dung. Phạm giới nghiệt. Vĩnh viễn không thể thành người. Ta thay trời hành đạo diệt bỏ yêu tà siêu độ vong linh. Kiếp trước làm điều sai phạm bị phạt làm súc sinh chịu đoạ của súc sinh nhưng lại không biết hối cải. 

 

Mỗi câu nói ứng với một đạo sét đánh ở trong pháp trận. Kiếm đồng tiền hạ xuống tương ứng với một đạo. Cứ thế không ngừng trút xuống đánh nát từng chút đạo hạnh mà nó tích cóp. Từng luồng khí đen bay khỏi người nó bị giam vào pháp trận. Oán khí ngút trời kéo theo tà ma khắp nơi tìm đến. Tà ma có tính thôn phệ, khi một đồng loại ngã xuống chúng sẽ cắn nuốt đạo hạnh của nó. Một lần tiến mười bước. Uy lực kiếm đồng tiền phát huy cực hạn, lửa nữ bạt của la sát bùng lên thiêu rụi ác khí nhưng lại bỏ qua những tia tàn hồn mong manh đang bay ra khỏi con súc sinh. Nó vẫn cựa quậy muốn chạy trốn cho đến khi tia yêu lực cuối cùng bị đốt rụi. Để lại là một cái xác lợn đang dần teo tóp lại chỉ còn một lớp da bọc xương. Đây vốn là hình hài nó nên có. 

 

Ông Thất lấy chuông chiêu hồn lắc từng nhịp, cố hồn phù đốt lên. Những tàn hồn kia nhanh chóng bắt lấy linh lực kia, cùng nhau cuộn thành một cục. Ông nhận lấy dùng cố hồn phù bao lấy rồi nhẹ nhàng bỏ vào túi. 

 

Họ là những căm phẫn, sợ hãi và oán niệm còn sót lại của những người đã mất. Vô tri vô giác bám theo con lợn. Hồn phách của họ đã bị " ăn " mất không thể đi đầu thai. Sót lại chút ít này chỉ có thể nhang khói thờ phụng sau khi mồ yên mả đẹp. Tích cóp không chục năm cũng phải trăm năm mới có thể lành lặn vào luân hồi. 

 

- Mọi người đã chịu khổ rồi. Nay ác nghiệt đã chết. Coi như đã cắt được một phần nhân quả. Cố gắng ôn nhưỡng chờ đợi một thời gian. Muốn rời đi hay ở lại thì tùy mọi người. 

 

Thu dọn một chút đồ vật rồi dùng phủ thanh tẩy xử lý xác con lợn, xong xuôi đâu đấy ông mới ra về. 

 

Thật ra g.i.ế.c nó không khó, khó cái là trên người nó đeo theo mạng người bọn họ hãy còn bám trụ lại đó. Cưỡng ép g.i.ế.c nó thì ngay cả một cơ hội bọn họ cũng mất đi. Tội nghiệt sẽ mãi còn đó. Người c.h.ế.t mãi không siêu thoát được, mà cũng không còn gì để siêu thoát. Ông mới dùng thanh kiếm này. 

 

Trăng trên trời sáng trứng sau khi mây đen bị xua đi. Trên con đường làng bóng người đàn ông bước đi khoan thai nhẹ nhàng. Người trong làng mất đi quá nửa, thanh niên trai tráng không còn mấy. Làng này vừa trải qua tai ương sẽ khó khăn lắm. Có lẽ ông ở lại đây một thời gian vậy. Vừa đi về ông Thất vừa đăm chiêu suy nghĩ. Lúc về tới cổng nhà ông Thuận thì trời cũng vừa tờ mờ. 

 

- Chắc mọi người còn ngủ. Thôi chờ thêm một chút. Ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm. 

 

Ông ngồi ngay trước cửa nhà đợi một hồi cho tới khi trong nhà vang lên tiếng động ông mới lên tiếng gọi cửa: 

 

- Bác Thuận ơi...tôi Thất về rồi đây. 

 

Ông Thuận trong nhà nghe tiếng gọi thì hơi chần chừ. Ông nghĩ lại lời thầy dặn Thạch hôm qua rồi lại lưỡng lự. Ông Thất gọi đến lần thứ năm ông mới chạy ra mở cổng. Thấy là ông Thất thật, còn lành lặn phấn chấn trở về thì ông mừng lắm: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhau-thai-nguoi/chap-cuoi.html.]

- Thầy về rồi. Bắt được nó rồi sao thầy? 

 

- Ừ bắt nó rồi. Từ nay làng mình yên bình rồi. Đợi trời sáng hẳn bác ra tập hợp mọi người lại, tôi có chuyện muốn thưa với làng mình. 

 

Ông Thuận gật đầu, ông nói: 

 

- Vâng vâng đội ơn thầy lắm. Chắc thầy cũng mệt rồi. Thầy vào nhà nghỉ chút đã đi. Đợi hồi nữa tôi đi gọi mọi người. 

 

Hai người đóng cổng rồi đi vào nhà. Bà Thuận đã nấu sẵn rồi cháo từ hôm tối giờ đang hâm nóng lại. Thấy ông về bà múc trước cho ông một bát: 

 

- Thầy uống trước cho ấm bụng. Mệt mỏi cả đêm rồi. Bọn trẻ chưa dậy đâu thầy. 

 

Thấy ông về thế này ai cũng biết chuyện đã êm đẹp rồi, mặt ai cũng tươi tắn. Cái sức sống vui vẻ lâu nay bắt đầu trở lại với họ. Ông cũng không từ chối, nhận bát cháo rồi ngồi xuống ghế chầm chậm ăn. 

 

Ông Thuận chạy đi gõ cửa nhà Thạch nhờ anh giúp ông gọi những người trong làng. Mới đầu nhà nào cũng đóng cửa không đáp nhưng nói một hồi thì cũng có nhà ra nhà không. Phải đến tận trưa mới thuyết phục được cả làng tới nhà ông. 

 

- Mọi người không cần sợ nữa. Con lợn kia đã bị thầy thu phục rồi. Làng mình được cứu rồi. 

 

Trên những gương mặt xanh xao bơ phờ là vẻ lo được lo mất. Họ muốn vui vì đã được cứu nhưng lại sợ chỉ là nhất thời, lỡ con lợn kia chưa c.h.ế.t hẳn nó về báo thù làng thì sao. Họ đã sống trong sợ hãi quá lâu rồi, sắp quên mất ánh sáng là như thế nào rồi. 

 

Một làng vốn đông đúc tuy không trù phú nhưng cũng là có ăn có mặc giờ lại chỉ còn lại một nửa. Lại chưa kể người trên xã xuống mấy lượt đều c.h.ế.t cả. Thời gian chưa tới nửa tháng mà như đã qua cả đời. Đến những đứa trẻ thơ cũng là sợ hãi thấp thỏm không yên. Phải cần một thời gian dài nữa họ mới vượt qua nỗi đau này. 

 

Cả làng tới vào buổi trưa nắng, khoảng sân nhà ông Thuận không đủ chỗ có người phải đứng ra tận ngoài đường. Ông Thất trình bày hai năm rõ mười với họ. Rồi ông nói: 

 

- Giờ mọi người có thể yên tâm là không còn nguy hiểm nữa. Nhưng những người vô tội bỏ mạng thì làng mình nên xây cái từ đừng thờ phụng họ. Để họ an nghỉ. Có cái từ đường hương khói mà thịnh thì yêu ma không dễ làm hại làng mình đâu. Họ sống hiền c.h.ế.t oan, có người thờ phụng họ sẽ phù hộ làng mình. Để không như vậy là phải tội, làng mình oán khí sát khí nhiều cần thời gian với dương khí gột đi bớt. Có họ trấn giữ sẽ tốt hơn. 

 

- Thầy nói phải..làng tôi đội ơn thầy lắm...nhờ thầy chỉ cho hướng đi như thế nào mới phải đạo ạ. 

 

Ông trầm ngâm chút rồi nói: 

 

- Giờ mọi người cứ đi tìm xương cốt còn sót lại cho họ. Tôi thấy bên rừng cây nhiều lắm. Mang họ về tắm rửa sạch sẽ sang quan nhập tiểu rồi an táng ở khu đất chung của làng. Sau đó tôi với mọi người làm lễ cầu siêu rồi mới dựng từ đường. Lấy một cái ngày đẹp hằng năm làm giỗ cho họ. Nhớ báo lên xã cho họ biết, xã họ giúp mình khắc phục khó khăn. 

 

Ai nấy đều vâng dạ lời thầy nói chí phải. 

Chiều hôm đó ông Thất với một vài người lên xã, vừa trình bày sự việc với cán bộ vừa đón Lực về. Trình bày nhưng họ ăn ý không ai nhắc đến vụ ma quỷ cả. Cũng có mấy cán bộ thiệt mạng ở đó nên chính quyền họ cho vốn xây từ đường lại có chính sách giúp dân làng khắc phục hậu quả của thú dữ để lại. Tuy vậy nhưng vụ việc lại được đồn thổi ra bên ngoài rất nhiều. Ai cũng kinh hồn bạt vía cả. 

 

Lực nhận được tin làng được cứu nhưng vợ anh đã mất chỉ còn đứa con nhỏ đang quấn tã. Thân anh bây giờ bị thọt, thương tâm đến độ khóc nghẹn không thành tiếng. Y tá với mấy người ở đó ai cũng góp một chút cho anh tiền tã sữa rồi tiền viện phí. Gần chập tối họ bắt xe công nông ngồi một chuyến về làng. Ông Thất còn mua hương hoa ngũ cung, gạo nếp thịt gà về làm lễ. 

 

Ngày cử hành lễ cầu siêu cũng là ngày làm giỗ hằng năm. Cả làng được ông Thất dạy tụng kinh siêu độ. Cùng nhau tế lễ. 

Từ đường đã được xã duyệt mà gấp rút xây lên, là nơi đất rộng bằng phẳng đầu làng. Nhang khói triền triền, vượng lắm. 

 

Vừa mời hồn vào từ đường an hưởng ít hôm thì người ta phát hiện ông Thất đã không thấy đâu nữa. Cứ vậy biệt tăm biệt tích khi nào không ai hay. 

 

Chuyện qua hai mươi năm nhưng ám ảnh của nó vẫn còn đó. Mặc dù biết nguyên do nhưng trong làng bao năm qua không ai dám nuôi lợn. Ngôi nhà mụ núi Xiểm thành nhà hoang xập xệ, Thạch và em trai đã mời gia tiên qua nhà mình thờ phụng. Không ai dám bén mảng tới ngôi nhà đó. 

 

Người ta kể trong làng hai nơi có ma. Một là nhà bà Xiểm, hoang vu cỏ mọc cao che người, ban đêm thường vọng tiếng cú lợn kêu. Người đi ngang cứ nghe gió thổi hụt hụt sau lưng, về kiểu gì cũng ốm năm bảy ngày. Từ đó càng không ai dám bén mảng tới dù ngày hay đêm. Nguyên do là oán khí tà khí hãy còn vương lại. Dù những bào thai đó cũng đã được đón vào từ đường nhưng oán khí cũng không giảm đi là mấy. 

 

Nơi thứ hai là từ đường. Độ gần mười năm nay cứ đi qua từ đường là đôi khi bị kêu tên, ngó lại thì chả thấy bóng ai. Đêm khuya ai đi chơi về muộn đi ngang qua đó là cứ thấy từng đoàn người quay cụm lại trò chuyện rôm rả. Dụi mắt cái lại chả thấy đâu. Đôi khi lại thấy mấy cái bóng trắng mờ mờ đi lại trong sân. Nhưng cũng là người thân mình cả. Không những không sợ mà còn khóc thảm thiết. Đêm về ngủ thì thấy họ tìm về, cứ đứng từ xa phất tay cười cười. 

 

Ai cũng biết từ đường rất linh, người nào đi làm ăn hay con cháu thi cử học hành là lại ra thắp hương báo với họ một tiếng để họ phù hộ cho. 

Trong miệng mấy người lớn ai cũng tò mò về một ông thầy pháp hơn sáu mươi dáng người gầy nhỏ nhà khoẻ khoắn nhanh nhẹn. Người có ân với cả làng. Nhưng không ai biết hằng năm vẫn có ông cụ hơn sáu mươi lặng lẽ đến dâng hương cho người đã khuất. 

 

 

Loading...