Nhất Mộng Như Sơ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-17 06:33:38
Lượt xem: 224
Cùng lắm thì ta sống cô độc đến cuối đời, dẫu sao ai mà biết trước ngày c.h.ế.t của mình?
Có khi ngay cả sống đến cuối đời cũng không làm được.
"Ngươi là một cô nương rộng rãi, đi đến đâu cũng không chịu khổ. Nếu vậy, ta sẽ nói lại nguyên văn với thánh thượng. Ngày nào ngươi lấy chồng, nếu ta rảnh rỗi, nhất định sẽ đến uống rượu mừng."
"A công chỉ cần giữ gìn sức khỏe, nhất định sẽ có ngày đó."
Ta cười, dìu ông ra khỏi phòng.
Đợi mọi người đi hết, ta trở về quán, công việc bận rộn khiến ta về đến nhà thì đã nửa đêm.
A thẩm vẫn thắp đèn dầu chờ ta.
Hôm nay mọi người đều có điều muốn nói với ta, nhưng ta lại chẳng muốn nói gì cả.
A thẩm ngày xưa hẳn là một người phong nhã.
Vào mùa xuân, bà hái hoa đào, hoa lê đem hấp rồi phơi khô, làm thành loại trà có thể dùng suốt ba mùa còn lại.
Hôm nay bà pha trà hoa đào, bát trà sứ trắng chứa nước trà màu hồng nhạt, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
"Bảo Ngân, mười ngày nữa chúng ta sẽ vào kinh. Con đi cùng nhé! Ta vẫn giữ lời, nếu con đồng ý, ta sẽ để Túc Nhi lấy con. Từ đó, chúng ta sẽ thực sự là một gia đình."
Ta không ngờ A thẩm lại nói những lời như vậy.
Ta từng nghĩ nhà họ Ôn thật tốt, quả nhiên không sai chút nào.
Bà đã bạc tóc, dù được chăm sóc những ngày qua, tóc có phần mượt hơn, thân hình đầy đặn hơn, nhưng so với hình ảnh phu nhân quan gia thanh nhã ngày xưa, bà đã già đi rất nhiều.
"A thẩm, những năm qua huynh ấy sống như ngâm mình trong nước hoàng liên, thật vất vả mới giành được tự do. Hãy để huynh ấy làm điều huynh ấy muốn, hà tất phải ép buộc huynh ấy thêm nữa..."
Ta nắm tay bà, cúi đầu, không nói thêm được gì.
Nếu nói thêm, ta sẽ không kiềm được nước mắt, mà ta không muốn khóc.
Nước mắt, trên đời này, là thứ vô dụng nhất.
"Con à, cuối cùng thì Ôn gia cũng nợ con. Từ nay về sau, ta chính là mẹ ruột của con, a thúc con là cha ruột của con. Con không được đoạn tuyệt mối quan hệ này. Nếu có thời gian, hãy về nhà thăm ta, có được không?"
Ta ngồi bên cửa sổ suốt đêm, không rõ hôm đó là ngày rằm hay mười sáu, chỉ biết ánh trăng tròn như chiếc mâm, chiếu sáng cả đêm tối, trong trẻo mà không u ám, tự mình chiếu rọi mà chẳng hay biết.
Ngày hôm sau, cổng nhà đông nghịt người, xe ngựa qua lại không ngừng, đến chỗ đứng cũng không còn.
Ta dẫn Bảo Châu chuyển đến ở tạm tại quán, đến ngày thứ năm, nhị ca đến tìm chúng ta.
Nhị ca vốn tính tình ôn hòa, chậm rãi, chưa bao giờ nổi giận.
Nhưng hôm nay, sắc mặt huynh không tốt chút nào, đôi mắt thâm quầng lớn khiến người nhìn phát sợ.
Bảo Châu múc cho huynh một bát hoành thánh, huynh ăn vài miếng là hết, lại gọi thêm một bát nữa, ăn như thể mấy ngày chưa được ăn gì.
"Bảo Ngân, mẹ bảo ta gọi muội về nhà. Hôm qua bà ấy đã đổ bệnh. Những họ hàng đã cắt đứt quan hệ trước đây bỗng kéo đến từng đợt. Hôm qua gia đình cậu đến, mẹ tức giận đến mức phát bệnh. Sáng nay, đại tỷ Ngọc Nương cũng quay về, không rõ đã nói gì với cha mẹ, chỉ biết mẹ giận đến mức ngất xỉu. Họ không chịu rời đi, còn ngang nhiên ở lì trong nhà. Cha ta cầm gậy đuổi họ, nhưng trượt chân, giờ nằm bất động trên giường. Ta đã bảo tam ca đi mời thầy thuốc, nhưng cổng nhà bị chen lấn đến mức hỏng. Mẹ nói, viện này là của muội, bảo muội về làm chủ."
Giọng nhị ca vừa bất lực vừa phẫn nộ.
Ta vốn nghĩ mình là người ngoài, không nên xen vào, nhưng không ngờ những người này lại trơ trẽn như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhat-mong-nhu-so/chuong-11.html.]
Ta tức quá hóa cười.
Ban đầu không định dẫn Bảo Châu theo, nhưng nàng nhất quyết muốn đi.
Ba người chúng ta đi nhanh, chỉ mất một khắc đã về đến nhà.
Hai cánh cửa nhà không biết là bị tháo ra hay chen lấn mà vỡ nát, giờ bị ném ở đầu ngõ.
Một đám gia nhân ngồi trên đó, vừa tán gẫu vừa ăn hạt dưa.
Xem ra, họ hàng nhà họ Ôn cũng không nghèo đến thế, còn đủ khả năng nuôi gia nhân.
Nhưng khi nhà họ Ôn gặp nạn, chẳng ai đứng ra nói một câu, nay nghe tin Đại lang quân có tiền đồ, không dám đến kinh thành quấy rầy, bèn đến đây làm loạn.
Trong chính phòng chen chúc, có không dưới hai mươi người, cả già lẫn trẻ.
A thúc nằm trong phòng của nhị ca và tam ca, dưới đất đầy người đứng.
Giường của ta và Bảo Châu thì có một đứa trẻ nằm trên đó, còn Ngọc Nương, đại tỷ của Bảo Châu, đang thay tã cho đứa trẻ.
"Các người là ai? Đến nhà ta làm gì? Ai cho các người vào phòng của ta và tỷ tỷ ta?"
Bảo Châu không nhẫn nhịn, xông vào kéo Ngọc Nương đang thay tã đứng dậy, trông vô cùng dữ tợn.
Nàng không nói, nhưng ta biết nàng chắc chắn vẫn nhớ rõ Ngọc Nương, vì đó là tỷ tỷ ruột của nàng.
Những người khác không nói, còn nàng dù sao cũng là ruột thịt.
Ban đầu nàng có thể có lý do khó xử, nhưng suốt tám năm, nàng thật sự không thể dành ra vài ngày để về thăm sao?
Ngọc Nương không còn là thiếu nữ kiều diễm trong trí nhớ của ta nữa.
Tóc búi cầu kỳ, trang sức vàng óng, dáng người hơi đẫy đà, ánh mắt và thần thái đều sắc sảo, lạnh lùng.
Thời gian quả là thứ diệu kỳ, chẳng phải sao?
10
Hồng Trần Vô Định
"Muội là Quỳnh Nương sao? Ta là tỷ tỷ của muội mà! Sao ngay cả ta muội cũng không nhận ra? Chẳng lẽ bệnh ngốc của muội ngày càng nghiêm trọng? Ta chỉ đang thay tã cho cháu ngoại của muội thôi, muội kéo ta làm gì?"
Ngọc Nương định quay lại giường, nhưng Bảo Châu túm chặt không buông, đôi mắt tròn to đẫm lệ.
"Ta tên Bảo Châu, ngươi là tỷ tỷ của ai? Ngươi không quan tâm sống c.h.ế.t của gia đình, đã tám năm không về, nay sao lại đến? Đã đến sao còn khiến cha mẹ tức giận mà ngã bệnh?"
Thân hình Ngọc Nương cứng đờ, sự hoảng loạn thoáng hiện lên khuôn mặt.
"Bảo Châu cái gì? Muội là Quỳnh Nương. Tỷ tỷ có nỗi khổ riêng..."
Bảo Châu không muốn nghe thêm, kéo Ngọc Nương ra ngoài sân, những người trong phòng cũng đi theo xem náo nhiệt, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ta bảo Tam ca đưa thầy thuốc vào xem bệnh.
"Bảo Châu, buông tay!"
Thấy hai người sắp giằng co, ta sợ Bảo Châu chịu thiệt, bèn lên tiếng.
Bảo Châu buông tay trong nước mắt, đứng cạnh ta, trông đáng thương như một chú cún nhỏ.
Những năm đầu khi cuộc sống khó khăn, đôi khi không đủ cơm ăn, ta nhường khẩu phần của mình cho nàng.