Nhất Mộng Hồng Trần - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-05-08 19:12:30
Lượt xem: 49
tướng đến nay, mặc dù không còn hưng thịnh về tước phẩm nữa, nhưng lại lập nên sử ký mười năm tân đế lên ngôi, dưới sự dẫn dắt của đại thiếu gia Khuynh Trường Kính Ngôn được gọi là tuyệt danh, một cửu tiểu thư khuynh quốc khuynh thành, tinh thông cầm kì thi hoạ thì sáu vị còn lại đều là người không ra người, ma không ra ma.
Từ lúc Khuynh Trường tể tướng cáo lão, các gia tộc khác đều như hổ đói rình mồi, chờ đời thời cơ thâu tóm. Thế nhưng Khuynh Trường gia lại cứ sừng sững không ngã, khí thế ngút trời, hưng thịnh một cách khác khiến không ít ngoại nhân thập phần khó hiểu, là đề tài đáng để bàn tán.
Mặt trời lên cao, lúc này trong cung đã tề tựu đầy đủ mười ba gia tộc, chỉ thiếu Khuynh Trường gia. Bốn phương tám hướng đều bàn tán xôn xao thì bất ngờ hạ nhân lớn tiếng thông báo:
- Khuynh Trường đại thiếu gia, tam tiểu thư tiến vào.
Dưới ánh mặt trời, Khuynh Trường Kính Ngôn dẫn đầu, áo bào thanh sắc, dáng vẻ trầm ổn, khuôn mặt tuấn tú vô thức làm nữ quyến có mặt ở đây đều không hẹn mà đỏ mặt. Tiếp sau là Khuynh Trường Nghinh Nhạc vận y phục sắc tối thêu liên hoa, khí sắc nàng lạnh lẽo như ánh trăng, hoàn toàn đối lập mặt trời kia. Nhưng lại khiến người khác có cảm giác hiếm lạ, muốn nhìn thêm vài lượt. Tuy nàng không khuynh quốc như cửu muội mình, nhưng lại mang một vẻ đẹp khác lạ, tang thương mà cô tịch.
Thế nhưng đại gia đều nhanh chóng thu liễm, bởi vì ai ai cũng biết nữ nhân này không đẹp hơn ai, đã không đẹp lại còn độc miệng.
Nhìn từ ánh mắt âm hàn kia, cơ hồ có thể nhìn ra cảnh c.h.ế.t chóc và m.á.u me. Ai lại dám cưới một thê tử như vậy vào nhà đây?
Tiếp sau nàng là bốn hạ nhân đang khênh một cái tráp lớn, vô cùng dè dặt cẩn thận. Khuynh Trường Kính Ngôn vào đến đại điện thì đã nâng áo bào quỳ xuống thi lễ, Nghinh Nhạc phía sau quỳ theo:
- Thần Khuynh Trường Kính Ngôn cùng tam muội Khuynh Trường Nghinh Nhạc đến trễ, thỉnh bệ hạ trách tội.
Thẩm đế bật cười ha hả, bộ dáng phóng khoáng độ lượng:
- Hai khanh mau đứng lên, miễn tội. Trẫm đã âm thầm cho người điều tra các ngươi một phen, biết được các người vì tận trung tìm cổ vật mà trễ nãy, há có tội gì? Nếu như các ngươi bê tha trễ nãy, trẫm nhất định nghiêm trị không tha.
- Tạ ơn bệ hạ xá tội!
Kính Ngôn đứng dậy, hướng phía sau đỡ tam muội hắn.
Thẩm đế đang cao hứng, hắn nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhat-mong-hong-tran/chuong-2.html.]
- Trẫn nóng lòng muốn xem cổ vật của các khanh năm nay, mau chóng trình lên!
Vừa dứt lời, bên ngoài đã nghe thông tri:
- Tề Ngạn Vương điện hạ tiến vào.
Quên vị đại thiếu gia Khuynh Trường gia kia đi, Tề Ngạn vương này mới là một mối tốt thực sự. Nhóm nữ quyến ai nấy ra sức thu hút ánh nhìn của hắn nhưng ngược lại vô dụng.
Thẩm Gia Ngạn một thân trường bào trắng, dưới ánh mặt trời tựa hồ phát sáng lên, hào quang chói lọi. Ngũ quan đẹp đẽ kia lại trông thanh tĩnh như nước, ánh mắt ôn nhu chỉ dừng lại trên người Nghinh Nhạc đúng một cái liền dời đi, hoàn toàn không nhìn bất cứ ai ở đây. Đến trước mặt Thẩm đế, hắn chấp tay thi lễ:
- Thần đệ tham kiến bệ hạ!
Thẩm đế bực dọc nhìn, sau đó cất lời:
- Nhị đệ hữu lễ, mau chóng an toạ cùng trẫm thưởng cổ vật. Ninh Đô vương và Tiêu Khánh vương nơi đâu. Bọn họ lại dám không đến?
- Tạ bệ hạ, Ninh Đô vương đệ ấy đi lại không tiện, sớm đã hướng thần đệ nhờ chuyển lời với bệ hạ. Còn về Tiêu Khánh, đệ ấy từ sớm đã xuống nam vì bệ hạ mở kho một phen cứu trợ bách tính bị lũ lụt.
Lời còn chưa nói hết thì người đã an vị trên ghế bên trái Thẩm đế, rõ ràng là chẳng thuận mắt nhau, chẳng xem nhau ra gì. Thẩm đế cũng vì vậy mà chẳng buồn hỏi thêm, bởi hắn biết nhị đệ kia của hắn chỉ cần đưa một chữ, liền có thể cấu thành một bài hoành.
Khuynh Trường Nghinh Nhạc lui về phía nữ quyến, lúc lướt ngang Thẩm Gia Ngạn, nàng không hề hay biết có một ánh mắt ôn nhu lại nhìn nàng lần nữa, vẫn đúng một cái liền dời.
Lúc này Khước Dật gia đã trình lên cổ vật của mình, vải che vừa hạ, đã thấy một viên song giọt lệ của Ngư tộc lấp lánh hiện ra. Bình thường giọt đơn đã là hiếm, song giọt này là càng hiếm, đại gia đều trầm trồ, Khước Dật gia đúng là không hổ danh gia tộc ngọc quý.
Tiếp đến là Thượng Quan gia, vật đến là bức cổ thư pháp của danh sư Liêu Khản đã thất lạc hai trăm năm trước.
Mọi người đều đang một phen thức, Thẩm Gia Ngạn căn bản không xem vào trong mắt, ngược lại nhìn về phía nữ quyến. Nghinh Nhạc lẳng lặng ngồi đó thưởng thức chung rượu trong tay, nàng hướng mắt về phía đại ca đang ngồi phía nam khách, khoé môi không động nhưng đáy mắt hàm chứa ý cười.