Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ Nhân - Chương 28

Cập nhật lúc: 2024-08-20 20:56:35
Lượt xem: 469

Góc nhìn của Tiêu Vân

1

Năm tám tuổi, mẫu hậu bị phế truất ngôi vị.

Phụ hoàng đày bà vào Tiêu Lan cung, không hỏi han, mặc kệ sống chết.

"Vân nhi, mẫu phi chưa từng hại ai, vì sao phụ hoàng con không tin ta?"

Bà nghiêng người dựa vào giường êm, ho liên tục mấy tiếng, sắc mặt hoàn toàn yếu ớt, xanh xao.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Cả cuộc đời ta, đều dành cho hắn, vậy mà hắn xem ta như cỏ rác."

Khi mẫu phi nói những lời này, bà nhìn những chồi liễu non mới nhú ngoài cửa sổ, không có một chút oán hận nào, dường như chỉ đang trách móc sự si tình của chính mình.

"Mẫu phi, người đợi đó, con đi tìm phụ hoàng đến."

Ta nói rồi chạy vội ra khỏi cửa điện.

"Ta muốn tìm phụ hoàng." Ta nói với công công trước Ngự thư phòng.

"Tứ điện hạ, hôm nay Lục hoàng tử từ núi Thiên Cơ trở về, Thánh thượng đến chỗ Quý phi nương nương để xem Lục hoàng tử."

Ta hậm hực đi đến chỗ ở của Quý phi, hạ nhân thấy là ta, có lẽ không để ý lắm, không ngăn ta cũng không bẩm báo.

Trong sân, Tiêu Diễm đang múa kiếm, hắn quả là một nhân tài võ học, từ năm ngoái bái sư vào môn phái Núi Thiên Cơ, đã có nhiều tiến bộ vượt bậc.

Phụ hoàng nắm tay Quý phi, đứng bên cạnh nhìn với vẻ hài lòng, không để ý đến ta.

Tiêu Diễm phát hiện ra ta, đeo kiếm ra sau lưng, mỉm cười với ta: "Tứ ca."

"Lão Tứ?" Phụ hoàng hơi nhíu mày, "Ngươi đến đây làm gì?"

Từ khi mẫu phi bị phế truất, thái độ của phụ hoàng đối với ta đã lạnh nhạt hơn nhiều.

Ta nghiêm trang hành lễ, nói rõ mục đích đến.

Phụ hoàng sắc mặt lạnh lùng, im lặng không nói.

Quý phi tựa vào lòng ông, cười duyên nói: "Hôm qua Thần thiếp sai người đi thăm tỷ tỷ, quả thực tỷ ấy bị cảm phong hàn. Thần thiếp đã sai người đưa ít thang thuốc qua, nếu bệ hạ không yên tâm thì đi xem thử."

Phụ hoàng nhìn người đẹp trong lòng với vẻ thương xót: "Ái phi thật có lòng."

Cảm giác lạnh lẽo lan tràn từng chút một trong lòng ta, phụ hoàng hôm đó cuối cùng cũng không nhìn ta thêm một lần nào nữa, ôm Quý phi vào trong điện.

"Tứ ca, Tứ ca." Tiêu Diễm níu lấy tay áo ta, hắn với ta cùng tuổi, thuở nhỏ chúng ta thường vui đùa cùng nhau.

"Đã lâu rồi ta chẳng được gặp huynh. Hoàng hậu nương nương thế nào rồi, người có mạnh khỏe không?"

Mẫu phi hết mực yêu thương hắn, hắn cũng rất yêu mến mẫu phi.

"Việc này thì liên quan gì đến ngươi?" Ta lạnh lùng hất tay hắn ra.

Năm đó, khi Đế sư chọn Tiêu Diễm chứ không chọn ta làm môn đồ, cả cung đều kinh ngạc.

Đế sư từng nói: "Tứ hoàng tử tuy thông minh hơn người, nhưng tâm tư lại quá nặng, môn sinh của ta phải là người có tâm hồn thuần khiết."

Ta chưa từng màng đến việc tranh giành làm đệ tử Đế sư, cũng chẳng bận tâm gì đến môn hạ Núi Thiên Cơ, cớ sao chỉ bằng một lời nói, người khác lại có thể phủ nhận ta như vậy?

Lời người thật đáng sợ, Tiêu Diễm là người tâm tính thuần khiết, vậy ta là gì?

Ta rõ ràng chưa làm gì cả, nhưng trong mắt người khác, ta lại trở thành kẻ có tâm địa bất chính.

Dẫu Tiêu Diễm luôn hết lòng che chở ta trước mặt người ngoài, ta vẫn căm ghét hắn.

Hình như chỉ bằng cách này, ta mới tìm được lý do lừa dối chính mình, đổ hết mọi điều thị phi ta phải chịu lên đầu hắn, thay vì sự tuyệt tình của phụ hoàng.

Ta không ưa mùa đông, ngày đông Tiêu Lan cung lạnh lẽo như hầm băng, chẳng còn chút sinh khí.

Mẫu phi ngày một tiều tụy, còn người mà bà ấy ngóng trông bấy lâu, đêm giao thừa lại ban cho bà một dải lụa trắng.

"Tội phi Vương Uyển, lòng dạ rắn rết, trước hãm hại Anh quý phi sinh non, sau làm bùa phép trong cung, gây rối loạn hậu cung. Thánh thượng thương tình, đặc biệt ban cho một dải lụa trắng, cho giữ lại toàn thây."

"Vì sao?!" Ta chặn đứng tên thái giám đang đọc chiếu chỉ, "Đại Lý tự đã điều tra rõ thuốc an thai mẫu phi gửi đến không hề có độc! Còn chuyện vu cổ, chỉ vì tìm thấy hình nhân trong cung mà có thể kết tội sao?!"

Tên thái giám đó là tổng quản bên cạnh phụ hoàng, hắn cười nhạt, nói: "Tứ điện hạ đừng lo, Hoàng thượng không trách phạt người. Sau này người sẽ được Hoàng hậu mới nuôi dưỡng, vẫn là người duy nhất sinh ra từ trung cung."

Ta quên hết mọi thứ, chỉ biết quỳ xuống, lẩm bẩm: "Xin người, mẫu phi của ta không thể chết, bà ấy vô tội."

Tổng quản công công ngồi xuống, nhẹ nhàng gỡ tay ta đang bám chặt vạt áo hắn: "Tứ hoàng tử làm khó nô tài rồi, oan khuất thì đã sao? Hoàng thượng muốn Vương thị chết, nàng ấy c.h.ế.t đi, nhiều chuyện mới có thể khép lại."

Ta kêu lên một tiếng đau đớn, gục xuống đất khóc không thành tiếng.

"Vân nhi," mẫu phi vốn im lặng, bà ấy thản nhiên nói, "Đứng dậy."

Thuở trước, khi ta còn thơ bé, mẫu phi vốn tính tình ôn hòa, chẳng màng đến chuyện tranh giành sủng ái.

Nhưng bà lại một lòng yêu thương phụ hoàng, nên thường hay lặng lẽ rơi lệ.

Rồi đến một ngày, sau khi phụ hoàng khiến trái tim bà tan nát, nước mắt mẫu phi cũng đã cạn khô.

Bà bảo công công đưa ta ra khỏi phòng, rồi thản nhiên nói: "Vân nhi, hãy sống thật tốt."

Đêm giao thừa năm ấy, cả hoàng cung rộn ràng hân hoan, chẳng ai hay biết ở Tiêu Lan cung có một phi tử đã qua đời, kể cả phụ hoàng.

Ta quỳ trước cửa phòng mẫu phi suốt một đêm.

Đến khi trời tờ mờ sáng, cung nhân mới đến làm lễ nghiệm thi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhat-ky-trang-diem-le-cua-my-nhan/chuong-28.html.]

Về sau, bọn họ chỉ dùng một chiếc chiếu cói qua loa cuộn t.h.i t.h.ể bà lại, rồi vứt bỏ nơi hoang vu nào đó không ai biết tên.

Nữ nhân ấy từng là tiểu thư khuê các dịu dàng, đoan trang của một gia tộc danh giá trong kinh thành.

Bà có tài đàn khúc "Dương xuân bạch tuyết" tuyệt hay, dưới ngòi bút của bà cũng có những bức tranh sơn thủy hữu tình, tao nhã, sâu sắc.

Nữ nhân ấy từng là hoàng hậu không được sủng ái trong hậu cung này.

Phu quân của bà chán ghét sự yếu đuối, dễ bắt nạt của bà, còn muội muội của bà thì đố kị thân phận và địa vị của bà.

Nữ nhân ấy chính là mẫu phi của ta.

Vào năm thứ hai mươi sáu của cuộc đời, bà đã c.h.ế.t dưới sự bạc tình và ích kỷ của bậc đế vương.

Mẫu phi chưa từng dạy ta tranh giành quyền lực, nhưng vào khoảnh khắc ấy, ta đã nhìn thấu rõ ràng quyền lực nuốt chửng con người trong cung cấm này.

Nó có thể làm lòng người chai sạn, nhưng nếu không có nó, sống c.h.ế.t đều nằm trong tay kẻ khác, nếu không có nó, dù ngươi trong sạch cũng sẽ bị vu oan.

Không ai quan tâm chân tướng là gì, họ chỉ quan tâm quyền lực nằm trong tay ai.

Đúng sai, công bằng cũng chỉ là thứ nằm trong tay những kẻ có quyền lên tiếng.

Họ có thể tùy tiện bịa ra một hai câu để che đậy cho cái nội tâm xấu xí, ích kỷ của mình.

Bởi vậy, ta muốn đoạt quyền, ta muốn những kẻ đã từng làm tổn thương mẫu phi phải trả giá.

Thậm chí, ta muốn đứng trên đỉnh cao quyền lực, để nhìn thấy sự giãy giụa của những con kiến hôi dưới chân mình.

Sáng sớm hôm đó, quý phi đến.

Nàng ta trông có vẻ rất kinh ngạc, nhìn t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của mẫu phi ngây người, một lúc lâu mới nói: "Ta không có ý... ta không muốn nàng ấy chết, tỷ tỷ, ta không có..."

Tiêu Diễm mặc quần áo mới, trên người còn đeo miếng ngọc bội mà phụ hoàng vừa ban thưởng.

Hắn nhào tới, khóc như mưa: "Uyển di, Uyển di."

Ta kìm nén sự buồn nôn và khó chịu trong lòng, bước đến bên cạnh Tiêu Diễm, vỗ nhẹ vào lưng hắn, dịu dàng an ủi.

Tuy trên mặt ta cũng lộ rõ vẻ bi thương, nhưng ta không khóc.

Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Diễm dường như càng giống con ruột của mẫu phi ta hơn.

Ta cảm thấy thật nực cười, không ai biết hắn là con trai của kẻ thù g.i.ế.c mẫu phi ta.

Mẫu phi cuối cùng bị người ta dùng một chiếc chiếu cói qua loa cuộn lại rồi kéo đi. Ta tiễn nàng, và từ đó, ta cũng đeo lên một chiếc mặt nạ.

"Di mẫu không có... cái c.h.ế.t của tỷ tỷ... ta cũng rất đau lòng. Ngươi phải tin ta, cái c.h.ế.t của tỷ tỷ, thật sự không phải lỗi của ta."

Quý phi muốn đến nắm tay ta, bà ta trông rất sợ hãi, đồng thời cũng như đang tự thuyết phục bản thân.

Ta ôm lấy kẻ thù mà ta hận thấu xương: "Tiêu Vân sao có thể trách cứ di mẫu được? Từ nay về sau, trong cung, Tiêu Vân chỉ còn lại lục đệ và di mẫu là người thân."

"Đứa trẻ ngoan," quý phi như nắm được cọng rơm cứu mạng, "Đứa trẻ ngoan, di mẫu sau này... sẽ đối xử tốt với con."

Phụ hoàng có lẽ đã già rồi, nhìn rõ một số chuyện.

Hoàng hậu mới tính tình an phận, là con gái của Hàn lâm đại học sĩ, gia thế yếu kém, khó gây chuyện, cũng không tạo thành mối đe dọa.

Ta càng tỏ ra ngoan ngoãn, thân thiết với quý phi.

Ta càng tỏ ra không tranh giành, sự áy náy trong lòng bà ta lại càng sâu sắc, và thế là bà ta không còn đối phó với ta nữa.

Trong những ngày Tiêu Diễm xuất cung cầu học, ta thường ở bên cạnh bà ta, lợi dụng bà ta để lấy lại sự sủng ái của phụ hoàng.

Tiêu Diễm tính tình ngay thẳng, trong xương cốt lại có một cỗ khí phách thiếu niên.

Hắn không thể nhìn nổi phụ hoàng tuổi già hồ đồ, nghe theo lời gian thần Tống Mẫn, vì vậy thường bất đồng quan điểm với phụ hoàng, xảy ra tranh chấp.

Ta nhân cơ hội này, đứng ra hòa giải.

Ta luôn luôn giúp đỡ Tiêu Diễm nói chuyện, nhưng thực chất là trong những lời nói khéo léo lại càng khiến phụ hoàng nghi ngờ hắn, mà tin tưởng và dựa dẫm vào ta.

Năm ta mười bốn tuổi, được sắc phong làm Thái tử, dọn vào Đông cung.

Quý phi lúc này mới nhận ra mình đã nuôi lớn một con hổ dữ.

Bà ta tìm đến, mắng nhiếc ta vong ân bội nghĩa.

Ta bật cười, lần đầu tiên trong sáu năm qua tháo bỏ lớp mặt nạ giả tạo, hỏi: "Di mẫu, ngươi đã từng đối xử với mẫu phi của ta bằng cái gọi là 'ân nghĩa' như thế nào?"

“Ngươi và mẫu phi ta là biểu tỷ muội. Mẹ ngươi c.h.ế.t chưa đầy một năm sau khi ngươi ra đời, người nhà lần nào cũng đánh đập ngươi, mắng mỏ ngươi, thậm chí còn muốn gả ngươi cho một vị tướng già để làm thiếp thất.

“Là mẫu phi của ta cầu xin cho ngươi, quỳ trước cửa nhà ngươi suốt một ngày, để ngươi  được nhà mẫu phi nhận làm nghĩa nữ.

"Tỷ tỷ của ngươi đã phải hao tổn biết bao tâm lực mới giúp ngươi thoát khỏi mối hôn sự oan trái đó. Vậy mà muội muội tốt của bà, khi Thái tử năm xưa đến cầu thân, lại cả gan múa một điệu Kinh Hồng ngay trong sân, quyến rũ tỷ phu của mình."

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!" Quý phi hất đổ đồ đạc trên bàn xuống đất, hai tay bịt chặt tai lại.

Ta tiến đến gà bà, Quý phi hoảng sợ tột độ, liên tục lùi về sau.

“Mẫu phi của ta vì ngươi mà sống cả đời như một trò cười, chịu biết bao lạnh nhạt và xem thường của phu quân, vậy mà ngươi có biết hay chăng, rằng bà ấy chưa từng oán trách ngươi? Bà luôn nói ngươi là cốt nhục chí thân của bà."

"Thế nhưng, muội muội của bà lại từng bước ép sát, tận tay đẩy bà vào chỗ chết."

Quý phi như mất hết sức lực mà ngồi phịch xuống đất, bà ta nắm chặt vạt áo ta khóc nức nở: "Là ta có lỗi với tỷ tỷ, là ta có lỗi với nàng. Thái tử à, mạng của ta giao cho ngươi, xin ngươi đừng liên lụy đến Diễm nhi, đứa trẻ đó không biết gì cả."

"Từng có lúc, ta cũng như ngươi đấy, hèn mọn khốn khổ van xin người khác đừng ban c.h.ế.t cho mẫu phi của mình, thật nực cười làm sao."

 

Loading...