Nhật Ký Hắc Hóa Của Nữ Phụ Phản Diện - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-12-25 02:24:09
Lượt xem: 383
Bởi vì kẻ tham lam như ta, một khi nếm được chút ngọt ngào, sẽ như dây leo quấn lấy hắn, hút lấy tất cả những gì ta muốn.
Ta là kẻ hại người hại mình như thế, Tiêu Diễm, hãy để ta c.h.ế.t đi!
Nhưng Tiêu Diễm lại nói: "Bổn vương đã nói, sẽ không để ngươi c.h.ế.t dễ dàng!"
"Tạ Vân Dao, ngươi thích Tiêu Trừng đến thế sao? Chỉ vì hắn ta là Thái tử? Vậy bao nhiêu năm thanh mai trúc mã của chúng ta là gì? Hay là, ngươi chỉ là một nữ nhân bạc tình bạc nghĩa, tham luyến quyền vị! Ai là Thái tử, ngươi liền thích người đó?"
6
Ta cười: "Bắc Cương Vương điện hạ đến hôm nay mới biết nô tỳ sao? Nô tỳ chẳng phải vẫn luôn như vậy sao?"
Hắn tức giận đập vỡ thùng tắm trước mặt.
"Bổn vương. . . bổn vương năm đó sao lại mù quáng, lại yêu thương kẻ như ngươi!"
Ta cố tình khiêu khích hắn, muốn hắn cho ta một cái c.h.ế.t nhẹ nhàng.
"Ta có xin ngươi yêu ta đâu? Ta đã nói ta thích ngươi bao giờ chưa? Tiêu Diễm, chính ngươi tự hạ thấp mình, biết rõ ta không có ý với ngươi, lại ỷ vào quyền thế của di mẫu để ép ta cưới ngươi! Ta chỉ muốn đánh cược một phen, không muốn bị điều khiển, muốn chống lại sự bất công của số phận mà thôi!"
"Đừng lấy thái độ cao ngạo để chỉ trích ta! Vì sao Tạ gia bị tịch biên, vì sao di mẫu phải tự vẫn, đều là vì ngươi! Vì giúp ngươi đoạt ngôi! Di mẫu thà hy sinh bản thân, cũng muốn bảo toàn Tạ gia, bảo toàn ngươi!"
"Ngươi mới là kẻ có tội!"
Tiêu Diễm bị lời ta kích động, gầm lên: "Đủ rồi!"
Một tay bóp chặt cổ ta.
"Tạ Vân Dao, ngươi muốn c.h.ế.t đến thế sao? Bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi!"
Gân xanh trên tay hắn nổi lên, ta cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên, hơi thở ngày càng khó khăn.
Cuối cùng ta cũng sắp c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t trong tay Tiêu Diễm thật tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhat-ky-hac-hoa-cua-nu-phu-phan-dien/phan-7.html.]
Kiếp này, ta không còn gì nuối tiếc nữa, chỉ đáng tiếc là không thể nhìn thấy kết cục của Tiêu Trừng.
Thật mong chờ bộ dạng của hắn khi ngửi thấy mùi tử thi thối rữa của Tiết Khả Niệm dưới gầm giường.
"A Viêm. . ."
Khóe môi ta vô thức nở một nụ cười, giơ tay muốn chạm vào mặt hắn lần cuối, nhưng trước mắt tối sầm, hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Ta cứ tưởng, mình sẽ kết thúc cuộc đời tội lỗi như vậy, nào ngờ, ta vẫn còn cơ hội mở mắt.
Giấc ngủ này không biết đã kéo dài bao nhiêu ngày, bên ngoài trời sáng bừng.
Ta cố gắng ngồi dậy, trên người là áo lót trắng, vết thương sau vai cũng đã được băng bó.
Thấy ta tỉnh lại, một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên cạnh.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Đó là một thiếu nữ cao gầy, mặc một bộ y phụ trắng, không phải trang phục trong quân, mặt đeo mạng che, khí chất thoát tục, đang thu dọn một loạt ngân châm.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Thấy ta nhìn nàng ta, nàng ta tiện tay chỉ vào thang thuốc bên cạnh: "Đã tỉnh rồi thì uống thuốc đi. Vương gia nói, không thể để ngươi c.h.ế.t dễ dàng như vậy được, nếu không thì quá dễ dàng cho ngươi rồi!"
Ta từ nhỏ đã lăn lộn trong giới quý nữ, những tâm tư đấu đá của nữ nhân trong hậu viện, ta chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu. Nghe vậy, ta khẽ cong khóe môi: "Ngươi có quan hệ gì với Tiêu Diễm? Là người thế nào của hắn?"
Lúc này một thị nữ bưng đồ ăn đến, nghe vậy khinh thường nói: "Tiểu thư nhà ta họ Vân tên Uyển Nhược, là Vương phi tương lai của Bắc Cương! Nếu không phải tiểu thư nhà ta y thuật tinh thông, thì cái mạng của ngươi đã không còn từ lâu rồi!"
Nghe đến đây, trong lòng ta lập tức dâng lên một cơn tức giận, hung hăng ném vỡ bát thuốc.
"Ai cần ngươi nhiều chuyện? Ta có xin ngươi cứu ta đâu?"
Rõ ràng ta một lòng muốn chết, tại sao không g.i.ế.c ta!
Thị nữ kia tức giận giậm chân: "Ngươi cái người này. . . sao lại không biết tốt xấu thế? Tiểu thư nhà ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, còn ném vỡ thuốc! Ngươi có biết dược liệu này quý giá thế nào không?"