Nhật Ký Báo Thù Của Mỹ Nhân Lắm Chiêu - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-05-17 19:22:10
Lượt xem: 210
Sau đó ta từ từ lớn lên, khung cửa sổ cũng thấp xuống, tới mức ta chỉ cần chạy lấy đà, nhảy một cái là có thể dễ dàng nhảy lên cửa sổ.
Sau đó ta sẽ leo cửa sổ ra ngoài, Trần mụ mụ thấy thế, lại hô to gọi nhỏ.
"Đúng là thứ vô ơn, bắt nó lại đi, để xem ta có lột da nó ra không."
Ta thét chói tai chạy như bay vòng vòng quanh sân, theo sau là một đám kẻ sai vặt và bà tử, chờ tới khi bắt được ta thì Trần mụ mụ sẽ đè ta xuống đất, dùng hết sức để véo ta.
Mụ ta véo rất khéo, chuyên chọn những chỗ kín đáo như trước ngực, phần m.ô.n.g hoặc là phần đùi trong, chỉ dùng sức véo chặt một phần da nhỏ rồi xoay ba trăm sáu mươi độ, đau tới mức có thể khiến người ta ngất xỉu.
Ta biết tại sao mụ ta lại làm như thế, bọn họ nói ta có một người cha làm quan lớn, Trần mụ mụ sợ đột nhiên ông ta nhớ tới ta, nên không dám làm gì để lại vết thương quá dễ thấy trên người ta.
Nhưng mà mụ ta ngốc quá, đã nhiều năm như thế, chắc chắn cha ta đã quên mất ta từ lâu rồi.
Ta lê thân xác đau đớn quay về phòng, ngã lăn ra giường như một con cá chết.
Trần mụ mụ kêu người khóa cửa phòng lại, chờ sau khi bọn họ rời đi thì ta lại nhảy ra ngoài từ lối cửa sổ.
Ta chui vào chuồng ngựa, ôm cổ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch là một con ngựa cái nhỏ, nó sẽ dịu dàng cúi đầu, dùng mũi cọ lên mặt ta.
Ta vùi mặt vào bộ lông của nó.
"Tiểu Bạch ơi, ta nhớ mẹ ta quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhat-ky-bao-thu-cua-my-nhan-lam-chieu/chuong-16.html.]
Tiểu Bạch phát ra tiếng phì phì từ lỗ mũi, tiếp tục cọ mặt ta, thỉnh thoảng còn lè lưỡi l.i.ế.m ta một cái.
Ướt nhẹp, nhưng rất ấm áp.
Sau đó Tiểu Bạch chết, ta cũng không còn nhớ tới mẹ mình nữa.
17
Thật ra ta chưa từng cảm thấy mình đang sống trong địa ngục.
Đến tận khi ta quay về Thẩm phủ.
Vào khoảnh khắc ta thấy Thẩm Bảo Châu nũng nịu vui đùa với cha mẹ mình, đột nhiên ta cảm thấy từng khúc xương trên người mình đau nhói lên.
Cổ họng như bị nghẹn, tại sao chứ, tại sao đều là con gái Thẩm gia, thế nhưng nàng ta lại có cuộc sống như thế này.
Đến nằm mơ ta còn chưa mơ thấy mình được sống trong cảnh tượng như thế.
Đột nhiên trong lòng ta có một ngọn lửa bốc cháy lên, khiến ta muốn hủy hoại tất cả, muốn thiêu rụi toàn bộ Thẩm phủ thành tro tàn.
Ta ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Thái tử.
"Nếu ngài không có khả năng xử lý Thẩm gia, vậy thì ta sẽ tự làm."
"Có phải tháng sau Hoàng thượng sẽ ra ngoại ô lập đàn tế trời đúng không?"