Nhật Ký Báo Thù Của Mỹ Nhân Lắm Chiêu - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-05-17 19:21:37
Lượt xem: 264
Thái tử kêu lên một tiếng, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Bây giờ mà c.h.ế.t thì người ta chỉ tưởng là chúng ta trượt chân rơi xuống nước thôi, còn chưa đủ để quy vào tội ám sát con vua đâu."
Lời này đúng là thật lòng cân nhắc vì ta.
Thế là ta nhìn hắn một cái với vẻ biết ơn, sau đó phun ra một ngụm nước, ngửa mặt lên trời hô to.
"Chỉ cần g.i.ế.c ngài là Thẩm gia chúng ta sẽ trở thành công thần lớn nhất của Tam hoàng tử, ha ha ha..."
"Cha ơi, cuối cùng con cũng không phụ kỳ vọng của người rồi..."
Thái tử: "..."
Lúc bấy giờ thị vệ và cung nữ ở gần hồ mới phản ứng lại, chạy như bay tới đình giữa hồ. Ta tóm chặt lấy Thái tử, ra sức dìm đầu hắn xuống nước.
Thế nhưng đột nhiên Thái tử lại giơ tay ôm ta, chủ động kéo ta chìm xuống đáy hồ.
Ta không hiểu hắn muốn làm gì nhưng phổi đã nghẹn tới mức hết hơi rồi, không lâu sau đó thì ta bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, ta mở to mắt nhìn chằm chằm tấm rèm lụa màu hồng cánh sen trên đỉnh đầu, mãi vẫn chưa hoàn hồn được.
"Tỉnh rồi à?"
Thái tử ngồi ở mép giường nhìn ta, hắn khoác áo ngoài, tóc đã khô được một nửa, khiến hắn trông tuấn tú và trắng trẻo hơn.
"Thẩm Tri Ý, ta phục ngươi rồi đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhat-ky-bao-thu-cua-my-nhan-lam-chieu/chuong-15.html.]
16
Ta trợn trắng mắt.
"Ta cũng phục ngài rồi, rốt cuộc phải làm thế nào thì ngài mới chịu tịch thu tài sản xử trảm cả nhà ta? Hồi nãy nhiều người nghe thấy lời ta nói rồi, chẳng lẽ bọn họ c.h.ế.t hết rồi sao? Không biết đi bẩm báo cho Hoàng thượng à?"
Thái tử thở dài bất đắc dĩ.
"Chẳng lẽ sống không tốt hơn sao, ngươi muốn c.h.ế.t đến thế à? Xét nhà xử trảm thì ngươi cũng sẽ trở thành đồng phạm, ta không thể bảo vệ ngươi được đâu."
Ta im lặng.
Chẳng lẽ sống không tốt hơn sao?
Ta cũng không biết nữa, cuộc đời ta chỉ mới vượt qua mười lăm năm ngắn ngủi, mà hầu hết thời gian đều là ở thôn trang nhỏ bé cũ nát xập xệ kia rồi.
À, nói sai rồi, thôn trang không cũ nát, cũ nát là phòng ta mới đúng.
Phòng ta ở cạnh chuồng ngựa nên lúc nào cũng đầy mùi hôi của chất thải động vật.
Xung quanh là tường đất xám xịt, chỉ có một khung cửa sổ nho nhỏ trên cao thôi.
Sau khi bà v.ú c.h.ế.t thì không một ai trong thôn trang để ý tới ta nữa, người lớn sợ ta chạy nhảy lung tung nên thường xuyên nhốt ta ở trong phòng một mình.
Thế là ta đứng dưới khung cửa sổ đó, ngửa đầu nhìn ra ngoài.
Bầu trời rất xanh rất trong, đám mây thì trắng muốt, ta thường xuyên ảo tưởng rằng sẽ có một ngày mình được rời khỏi đây, bay lên đám mây cao cao phía trên.