Nhật Ký Báo Thù Của Mỹ Nhân Lắm Chiêu - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-05-17 19:17:38
Lượt xem: 370
"Vãn sinh là Cố Tu Hòa, gia phụ đang mắc bệnh nên những ngày sắp tới sẽ do vãn sinh giảng bài thay cha."
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
"Thưa Cố tiên sinh."
Mấy ngày sau đó, dưới sự giám sát chặt chẽ của Thư Mặc, ta biết điều ngày ngày đọc sách luyện chữ, thái độ nghiêm túc không soi mói được gì.
Phụ thân cũng rất hài lòng.
"Không tồi, mới đi học được vài ngày mà hành vi cử chỉ đã văn nhã hơn nhiều rồi."
Thư Mặc thấy ta ngoan ngoãn cũng thả lỏng cảnh giác với ta, cuối cùng, hôm nay ta cũng tìm được cái cớ để dụ nàng ta đi chỗ khác.
Ta ghé vào cửa sổ, thấy bóng lưng Thư Mặc đã rẽ ra khỏi rừng trúc mới phất tay áo với người sau lưng.
"Được rồi, đừng giả bộ nữa, mau tìm đồ đi."
Thư Mặc vừa đi, Cố Tu Hòa đã lập tức xụ mặt, thái độ lạnh lùng như băng.
"Tìm cái gì nữa, không phải đã nói rồi sao, pho tượng Mã Đạp Phi Yến kia là mấu chốt đấy."
(*Mã Đạp Phi Yến là pho tượng đồng được khai quật trong ngôi mộ cổ thời Đông Hán ở tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.)
Nói xong ta bước tới, dùng tay tách pho tượng đồng ra, pho tượng ngựa đồng chuyển động lách cách, lộ ra một lớp bụi bên dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhat-ky-bao-thu-cua-my-nhan-lam-chieu/chuong-10.html.]
Cố Tu Hòa: "..."
"Ha ha ha, nhìn ngươi mà xem, hóa ra người của Thái tử cũng chẳng lợi hại bao nhiêu, đến tin tức quan trọng nhất cũng nhầm được."
Đúng vậy, Cố Tu Hòa là người mà Thái tử phái tới, dựa theo giao kèo trước đó, ta sẽ tìm đồ rồi giao cho Cố Tu Hòa, còn hắn ta thì tất nhiên là mang ra ngoài giao cho Thái tử rồi.
Có điều có cu li mà không nhờ thì phí quá, người cũng tới rồi, làm gì có chuyện ta phải bận rộn một mình chứ.
Cố Tu Hòa vẫn vùi đầu nghiên cứu pho tượng đồng kia, còn ta thì bắt đầu loay hoay tìm khắp nơi để tìm những thứ khác.
Theo lời Thái tử nói thì trong thư phòng còn có một gian mật thất, trong mật thất cất giấu thứ có thể khiến toàn bộ Thẩm phủ bị tịch thu tài sản, xử trảm mấy lần cũng không hết tội.
Tịch thu tài sản, xử trảm toàn bộ, tức là không chừa lại ai dù là một gã sai vặt hay một nha hoàn.
Thế nên ta vô cùng nhiệt tình, xắn tay áo, nhảy nhót lung tung.
Cuối cùng, khi ta di chuyển một bình hoa ở góc tường thì vách tường bên phải vang lên tiếng "lách cách lách cách", giá sách chuyển động, lộ ra một thông đạo tối om.
Ta và Cố Tu Hòa nhìn nhau.
"Tìm được rồi!"
Hai người chúng ta tới gần thông đạo, lúc đang tính vào xem thì đột nhiên sau lưng vang lên tiếng kêu đầy hoảng sợ.