Nhật Ký Báo Thù Của Mỹ Nhân Lắm Chiêu - Chương 01
Cập nhật lúc: 2024-05-17 19:08:22
Lượt xem: 623
1
Tên ta là Thẩm Tri Ý, là đích trưởng nữ của Thẩm gia, mẹ ta đã qua đời vì khó sinh lúc sinh ta ra. Sang năm thứ hai thì cha lập tức cưới vợ kế về.
Nhưng chỉ mới hai tháng mà vị phu nhân mới gả tới này đã bệnh nặng liệt giường, đi hỏi cao tăng của chùa Đại Minh ở thành Nam thì nghe nói là vì bát tự của ta cứng quá, vậy nên mới khắc mẹ.
Cha nghe vậy thì nổi trận lôi đình, nói là ta khắc c.h.ế.t mẹ ruột, bây giờ lại khắc tới mẹ kế, lập tức phái người đưa ta tới thôn trang ở nông thôn.
Nhưng nhắc lại vẫn thấy lạ, ta vừa đi là mẹ kế lập tức khỏi bệnh mà không cần uống thuốc. Thế là ta ở nông thôn suốt mười lăm năm. Đến tận sau khi cập kê thì cha mới phái người đón ta hồi kinh.
Ngày đầu tiên về tới Kinh thành, mẹ kế và muội muội đã đánh đòn phủ đầu ta rồi.
Muội muội tên là Thẩm Bảo Châu, nhỏ hơn ta hai tuổi. Nàng ta đứng nép sát bên cạnh mẹ kế, tay bưng một chén m.á.u chó mực, cười đầy hả hê.
"Tỷ tỷ à, chỗ như nông thôn có tà khí rất nặng, bát tự của tỷ lại không tốt, Tuệ Năng đại sư nói phải trừ tà trước cho tỷ mới được."
Nói xong nàng ta hất cái chén, thế là xối hết m.á.u chó lên người ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhat-ky-bao-thu-cua-my-nhan-lam-chieu/chuong-01.html.]
Mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, ta làm vẻ mặt dữ tợn, giơ tay lên.
"Grừ..."
Tiếng gầm khẽ như một con thú dữ khiến mẹ kế và muội muội đồng loạt giật mình run lấy bẩy.
Ngay sau đó ta sải một bước dài đi tới, tay trái túm tóc mẹ kế, tay phải giáng cho bà ta mười mấy bạt tay.
Thẩm Bảo Châu thét lên chói tai rồi nhào tới, ta giờ chân đá một cái lên n.g.ự.c nàng ta. Hạ nhân xung quanh thấy cảnh này thì sửng sốt, phải mất một hồi mới phản ứng lại, hấp ta hấp tấp chạy tới tách chúng ta ra.
Ở nông thôn ta bị người khác ngược đãi nên phải làm việc nhà nông từ nhỏ, nếu không làm việc thì cơm còn không có mà ăn. Cũng vì thế nên sức ta vô cùng lớn, tay chân lại nhanh nhẹn, né tránh mọi người hết lần này tới lần khác một cách linh hoạt.
Đến lúc đám hạ nhân kéo được ta ra thì mặt mũi mẹ kế đã sưng húp như đầu heo rồi. Thẩm Bảo Châu cũng đầu bù tóc rối, tóc tai bù xù giống như bà điên.
Mẹ kế bụm n.g.ự.c khóc oà lên.
"Phản thật rồi! Mau trói nó lại cho ta, dùng gậy đánh c.h.ế.t nó đi."
Đám hạ nhân xúm lại bắt ta, ta vừa gân cổ thét chói tai vừa chạy lòng vòng quanh nhà.