Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhất Kiến Chung Tình - Chap 3

Cập nhật lúc: 2024-06-18 16:26:37
Lượt xem: 239

14.

Buổi tối, tôi đang đọc sách, thầy hướng dẫn cũ đột nhiên gửi tin nhắn đến.

“Nguyệt Nguyệt, có thời gian không, mở họp.”

Mặc dù bây giờ các dự án khoa học của tôi đều dưới trướng Lâm An, nhưng dù sao thầy Lâm mới là thầy hướng dẫn chính thức của tôi.

Nếu như ông ấy đã sắp xếp công việc cho tôi, tôi không thể nào thoái thác.

“Vâng ạ!”

Sau đó, ông ấy gửi mã phòng cho tôi.

Tôi vội vàng đăng nhập vào phòng họp, rồi phát hiện bên trong chỉ có ba người.

Tôi, thầy hướng dẫn, Lâm An.

Phòng họp mang tên: “Nghiên cứu sự tiến triển mối quan hệ của Lâm An và Trần Nguyệt.”

Thầy hướng dẫn hắng giọng, nói: “Tất cả mở camera lên.”

Tôi không muốn mở, nói dối: “Thầy ơi, camera của em hỏng rồi.”

Sau đó Lâm An mở mic.

“Không sao, thầy Lâm, con và Nguyệt Nguyệt ở cùng nhau, con qua chỗ em ấy.”

Tôi còn chưa kịp nói hình như camera tự nhiên hết hỏng, thì đã nghe thấy tiếng Lâm An gõ cửa.

Không còn cách nào khác, tôi và Lâm An cùng ngồi trên giường, nhìn thầy hướng dẫn trên màn hình.

Thầy cười không ngậm được mồm, sắp xếp lại mấy tờ giấy.

“Xét thấy Lâm An và Trần Nguyệt đã quen biết lâu, hơn nữa còn trở thành người yêu, thế nên cuộc họp lần này chủ yếu là để Lâm An phụ trách báo cáo tiến độ của hai đứa.”

Tôi ngại ngùng nhìn Lâm An, sau đó lại thấy mặt anh ấy vô cùng nghiêm túc.

Lâm An cẩn thận mở tập tài liệu vừa mang theo ra, sau đó thành thạo bật chia sẻ màn hình, mở ppt.

Trang đầu tiên của ppt là mấy chữ màu đỏ cực lớn.

[Báo cáo tiến độ tình cảm của Lâm An và Trần Nguyệt.]

Anh ấy bắt đầu báo cáo, khiến cho cuộc họp trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Bạn học Trần Nguyệt lớn lên xinh đẹp, tính cách ôn hòa, là một cô bé vui vẻ hoạt bát, thông qua phân tích về tính cách Trần Nguyệt của con, con phát hiện cô ấy có khả năng thích chàng trai ấm áp, giống như Lâm An con đây.”

Vãi thật.

Vô liêm sỉ thật đó.

Nhưng vì trông Lâm An và thầy Lâm đều rất nghiêm túc, tôi không dám phản bác lại.

Anh ấy càng nói càng vô lý, từ sự bùng nổ của vũ trụ đến sự tiến hóa loài người, rồi cả sự phát triển của công nghệ tương lai, nói nói nói, nói đến nỗi đầu tôi mơ hồ.

Nghe chẳng hiểu gì cả, thế là tôi cầm tài liệu của anh ấy lên xem, nội dung bên trong được sắp xếp rõ ràng, từ lúc chúng tôi biết nhau cho đến khi sống chung, tất cả đều được ghi lại.

Tôi nhìn phần ghi chép tỉ mỉ của anh ấy, trong tim như được rót vào một hũ mật.

Báo cáo hẳn nửa tiếng đồng hồ, Lâm An mới kết thúc.

Thầy hướng dẫn vui vẻ gật đầu.

“Không tồi, rất tốt, hy vọng hai đứa tiếp tục cố gắng, lần sau gặp mặt có thể đem cháu về cho bố.”

Tôi ngượng ngùng trốn khỏi màn hình, tốc độ này có nhanh quá không.

Lâm An gật đầu, “Vẫn nên tôn trọng ý kiến của con gái.”

“Được, cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây, có thể rời phòng rồi.”

15.

Cuối cùng cũng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm, muốn xuống giường, ai biết được bộ đồ của tôi lại bị mắc vào khóa quần của Lâm An.

Tôi xuống giường nhanh quá, bộ đồ bị xé toạc ra, phát ra âm thanh sắc bén, Lâm An cũng bị tôi kéo theo, lao về phía tôi.

Tôi sờ vào quần áo, may mà vết rách không to lắm, không bị lộ ra.

Quay đầu lại, nhìn thấy mặt Lâm An nghiêm túc nhìn tôi.

Anh ấy cúi đầu xuống, cách tôi ngày càng gần.

Khi mà Lâm An chuẩn bị hôn tôi, anh ấy đột nhiên dừng lại.

“Trần Nguyệt, có muốn làm bạn gái anh không?”

“Em…”

Quen Lâm An lâu như vậy, đúng là có đôi chút lâu ngày sinh tình.

Nhất là khi anh ấy nói với những người bạn nước ngoài tôi là bạn gái anh ấy, tôi rất cảm động.

Chỉ là Lâm An tốt quá, tôi sợ mình không xứng với anh ấy.

Nhưng anh ấy là người có 23 bài báo nghiên cứu khoa học đó.

Tôi còn do dự chưa biết nên tiếp nhận lời tỏ tình của anh ấy thế nào, thì máy tính đột nhiên phát ra âm thanh.

“Đồng ý với thằng bé đi, còn đợi cái gì nữa?”

Một lời này, khiến cả hai hoảng sợ vô cùng, đặc biệt là Lâm An đang nằm trên người tôi.

Dường như anh ấy bật ra như lò xo, nhưng vì đứng dậy nhanh quá, quần áo tôi lại toác ra thêm chút.

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy có một cơn gió lạnh thổi ngang bụng.

Chân tay loạn xạ che bụng lại, định đắp chăn lên người, nhưng do bị tôi đè dưới thân, cả nửa ngày cũng không kéo lên được.

Lâm An lập tức tắt màn hình máy tính.

Trên màn hình, thầy hướng dẫn vẫn đang không ngừng thúc giục tôi.

“Đồng ý với nó đi, ôi trời, Lâm An, thằng nhóc này sao tắt máy tính rồi, bố còn chưa xem xong.”

Rồi lại có một giọng nữ cất tiếng.

“Đúng đó đúng đó, hiện trường trực tiếp, đừng có tắt máy tính mà.”

Tôi lúng túng nhìn Lâm An.

Chỉ thấy mắt anh ấy đảo quanh, nhìn khắp mọi ngóc ngách trong phòng nhưng không nhìn tôi, tai thì đỏ bừng.

Lâm An sờ sờ tai, đứng dậy khỏi giường, cách xa tôi mấy bước.

Anh ấy buông ra, cuối cùng tôi cũng dám đứng dậy, quấn mình vào trong chăn.

Một cuộc họp diễn ra thôi, mà khiến toàn thân tôi đổ đầy mồ hôi.

Lâm An cũng không khác là bao, tóc mái trước mặt bết lại.

“Thầy Lâm?”

Tôi ngập ngừng gọi anh ấy.

Lúc này Lâm An mới dám ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Sau khi xin phép tôi, anh ấy chậm rãi bước tới, thu dọn máy tính và đống tài liệu anh ấy mang tới.

“Nguyệt Nguyệt, bố mẹ anh trước giờ vẫn nhiệt tình như thế, em đừng để ý nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhat-kien-chung-tinh/chap-3.html.]

Hình như hơi nhiệt tình quá mức, nhưng mà có thể nhận được sự công nhận của thầy Lâm và vợ thầy, tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Mặc dù không biết sao bọn họ lại muốn để tôi và Lâm An ở bên nhau, nhưng bọn họ làm thế, chứng tỏ họ rất muốn tôi làm con dâu của mình.

Hai con người đáng yêu như thế, sao tôi lại bận tâm được.

16.

Nhưng mà việc khiến tôi để ý nhất tối nay, chính là bộ quần áo của tôi.

Chất lượng kiểu gì thế này, vừa mới kéo tí đã rách thành như vậy.

Đều tại đám thương nhân vô lương tâm trên Pinduoduo, xém chút nữa là bị lột sạch trước mặt vợ chồng thầy Lâm và Lâm An rồi.

Tôi càng nghĩ càng tức, ngậm miệng ngồi trên giường.

Lâm An thu dọn đồ đạc xong, để lên mặt bàn, cẩn thận nhìn tôi.

“Sao em lại tức giận rồi?”

“Đúng vậy đó!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thứ quái quỷ gì đây, chất lượng nghèo nàn.”

Mặt Lâm An thoáng chốc khó coi, tiến lại gần tôi.

“Cũng không cần phải nặng lời như vậy chứ, tố chất bọn họ cũng đâu có kém đâu.”

Tôi cũng biết người ta cũng không có ác ý gì, chỉ là cắt xén tí thôi, nhưng mà hôm nay xém chút nữa tôi đã bị lộ hàng rồi đó, không tức giận sao được.

“Có thì sao!”

Mắt Lâm An nhạt đi, nhẹ nhàng xoa đầu an ủi tôi.

“Thế để anh bảo với bọn họ, sau này đừng như thế nữa.”

Tôi ngưỡng mộ nhìn anh ấy.

Không ngờ nhà Lâm An đỉnh đến vậy, tôi chỉ biết thầy hướng dẫn là giáo sư đại học thôi, có nhiều bất động sản như vậy đã làm tôi hoang mang lắm rồi.

Ai ngờ đâu đến cả đám thương nhân vô đạo đức trên Pinduoduo, bọn họ cũng giải quyết được.

Lâm An bị tôi nhìn có hơi hoảng hốt, lùi lại một bước.

“Ánh mắt của em, sao lại thâm tình như thế, giống như lúc em biết anh có rất nhiều bài luận nghiên cứu khoa học vậy?”

Tôi tiến lại gần Lâm An, thò hai tay ra khỏi chăn, nắm lấy cổ tay anh ấy.

“Thầy Lâm, vậy anh có thể bảo bọn họ hoàn tiền cho em không?”

“Hoàn tiền?”

Lâm An trợn tròn mắt lên, hoài nghi nhìn tôi.

Tôi nghĩ trong lòng: “Lại giả vờ, suốt ngày giả vờ, anh có nhiều nhà như vậy, còn sợ khoe giàu trước mặt em à?”

“Em muốn thôi học hả? Còn đòi nhà trường hoàn tiền lại cho em?”

Cái gì vậy.

“Ai bảo thế, không phải anh bảo anh sẽ nói với bọn họ, đừng có bán đồ kém chất lượng nữa sao?”

Anh ấy càng hoài nghi, nhướng mày nhìn tôi.

“Cái gì, không phải em bảo bố mẹ anh quá đáng à?”

Vớ vẩn, nói cái gì vậy.

Hai người bọn họ hoàn toàn không nói cùng một câu chuyện.

Anh ấy tưởng tôi nói bố mẹ anh ấy quá đáng, còn tôi thì đang nói về bộ quần áo 39,9 tệ của mình.

“Ai bảo, em nói bộ quần áo em kém chất lượng mà.”

Nghe vậy, lông mày Lâm An mới giãn ra, hít một hơi thật sâu.

“Làm anh sợ c.h.ế.t khiếp, còn tưởng em muốn bỏ học.”

17.

Sau cuộc họp với thầy hướng dẫn lần trước, Lâm An không nhắc đến chuyện theo đuổi tôi nữa.

Nhưng hành vi của anh ấy lại rất rõ ràng, rằng anh ấy có chút thích tôi.

Tôi thừa nhận mình cũng có tình cảm với anh ấy.

Nhưng chuyện này, một cô gái như tôi sao mà mở lời trước được.

Thế nên tôi thường xuyên ra ám hiệu.

Ví dụ như hôm nay, tôi đưa miếng dưa hấu cắt hình trái tim cho Lâm An.

“Thầy Lâm, anh xem miếng dưa hấu này, giống cái gì?”

Anh ấy dừng công việc trong tay, uể oải tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn miếng dưa hấu trong đĩa.

“Sao em lại cắt dưa hấu thành quả táo thế này, muốn ăn táo thì bảo anh mua cho.”

Tôi tức giận “hừ” với anh ấy, giơ quả dưa hấu lên nhìn kỹ cái hình tôi đã cắt.

Rõ ràng là rất giống mà, chỉ là phần đầu có hơi tròn chút thôi.

Nhưng tròn như vậy cũng là vì nó có cái ý của nó chứ, bởi vì em yêu anh, nên em đã gọt giũa mọi góc cạnh.

Cách này không được, tôi đổi sang cách khác.

Tôi vận dụng hết kiến thức thi nghiên cứu sinh của mình, cầm một cái công thức đồ thị hình trái tim đi tìm Lâm An.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

“Thầy Lâm, anh xem phương trình tọa độ này vẽ như nào.”

Anh ấy liếc nhẹ, trao cho tôi cái nhìn đầy ẩn ý.

“Em tự thi nghiên cứu sinh đó hả?”

Tôi gật đầu.

“Thế em tự mình xem sách đi, trong đó thể nào cũng có.”

Kế hoạch lần này lại thất bại.

Khi tôi đang nằm trên sofa để nghĩ xem nên dùng cách gì tiếp theo, Lâm An kéo tôi dậy.

“Nguyệt Nguyệt, cho em một nhiệm vụ.”

Anh ấy giao cho tôi hai phần tài liệu dày cộp.

“Em xem cái này đi, đây là những tài liệu anh đã biên soạn cho đề tài của em, điểm mới mẻ trong đề tài anh cũng tự tìm rồi, em sắp xếp lại đi, xong nghiên cứu sâu một chút, tranh thủ trong một tháng viết bản thảo đầu tiên cho anh.”

“Một tháng ạ? Có ngắn quá không.”

Tôi vừa mới học nghiên cứu sinh không lâu, đề tài nghiên cứu vẫn chưa tìm hiểu sâu, đột nhiên bảo tôi viết luận văn trong một tháng, sao mà tôi làm được.

Lâm An nghĩ ngợi một lúc, rồi gật đầu: “Đúng là có hơi khó với em.”

Anh ấy lấy lại phần tài liệu trong tay tôi, xong đưa một bản tài liệu khác.

“Anh định mang nghiên cứu này đi thi đấu, em viết đơn đăng ký đi, thời hạn một tháng.”

Mặc dù viết đơn đăng ký cũng khó, nhưng dù sao cũng đơn giản hơn viết bản thảo đầu tiên cho một bài báo nghiên cứu khoa học, thời hạn lại chỉ có một tháng.

Tôi ôm tập tài liệu chạy về phòng.

Loading...