Nhất Kiếm Kinh Hồng - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-11-06 19:07:17
Lượt xem: 822
Ma đan của hắn đã vỡ nát, không sống được bao lâu nữa. Ta xoay người toan bước đi thì đụng phải Liễu Tĩnh Hảo đang hớt hải chạy đến.
"Mạnh Hiền! Ngươi hại ta, ngươi hại ta!"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nàng ngã quỵ trước lồng giam, khóc lóc thảm thiết: "Sao ngươi có thể nói ra những lời ấy! Việt ca ca hắn không cần ta nữa rồi, hắn không cần ta nữa rồi!"
Vừa khóc, nàng vừa đập cửa lao: "Mạnh Hiền, ngươi mau nói với hắn, đó chỉ là lời nói đùa, đứa nhỏ của ta là của hắn..."
Mạnh Hiền lại cười trên nỗi đau của người khác mà rằng: "Không, đó không phải lời nói đùa. Đứa nhỏ của nàng đích thực là của ta."
Tiếng khóc của Liễu Tĩnh Hảo bỗng im bặt, nàng ta ngây người lẩm bẩm: "Không, ta, ta trong sạch, ta chỉ với Việt ca ca..."
Mạnh Hiền cười xấu xa: "Trong sạch? Liễu Tĩnh Hảo, ngươi tưởng ta không nhìn ra ư? Ngươi vừa cùng Việt Tử Chân đêm đêm hoan lạc, vừa dây dưa với ta, chẳng phải muốn ta làm đá kê chân cho ngươi hay sao? Trên đời nào có chuyện tốt như thế! Ta cũng phải đòi chút lợi lộc chứ? Vậy nên đêm hôm đó ngươi lén gặp ta, ta đã bỏ thêm vài thứ vào rượu của ngươi..."
Hắn chống đất ngồi dậy, cố ý lớn tiếng nói: "Liễu Tĩnh Hảo, ngươi tưởng tông chủ đưa ngươi về tông môn là vì sao? Nếu không phải ngươi trèo lên được Việt Tử Chân, ngươi vốn nên là vợ bé được ta nuôi từ nhỏ! Ngươi có cực phẩm băng linh căn, sau khi song tu sẽ giúp linh lực của ta tăng mạnh, thật là sảng khoái! Việt Tử Chân tên nhu nhược đó đang vội vã muốn có con, vậy ta sẽ cho hắn một đứa! Ta chính là muốn cho thiếu tông chủ Thanh Dương Tông nuôi con của ta!"
Liễu Tĩnh Hảo toàn thân run lẩy bẩy, bịt tai hét lên: "Không phải! Ngươi đừng nói nữa, không phải! Ngươi gạt ta!!"
Ta luống cuống nhìn hai người họ đối mặt nhau phát điên, vừa quay đầu lại thấy bóng lưng Việt Tử Chân hốt hoảng bỏ đi.
Liễu Tĩnh Hảo điên rồi. Sau khi rời khỏi địa lao, nàng nhốt mình trong phòng vừa khóc vừa cười, không bao lâu sau thì từ trong phòng có m.á.u chảy ra, nàng mất đi đứa con trong bụng.
Mấy ngày sau, Việt Tử Chân đến cửa đưa hưu thư, quỳ ở ngoài cổng núi không đi, nhất định phải gặp ta.
Ta đành phải đi gặp hắn. Hai mắt hắn sưng húp, nhìn ta chưa kịp nói gì mà nước mắt đã rơi trước: "Thanh Vu, ta hối hận rồi..."
Ta không hiểu hắn hối hận cái gì. Nhưng chuyện xảy đến nước này, có bước nào chẳng phải do hắn tự mình lựa chọn?
Ta giơ tay xé nát tờ hưu thư, nghiêm giọng nói: "Chuyện này, nàng ta cũng là người bị hại. Hai người chỉ được phép hòa ly, không được phép hưu thê!"
Liễu Tĩnh Hảo rất coi trọng thể diện, tờ hưu thư này sẽ trở thành giọt nước tràn ly đè c.h.ế.t nàng ta. Ta biết nàng ta đáng ghét, cũng hận nàng ta giả dối. Nhưng, cùng là nữ tử, ta có thể một kiếm g.i.ế.c nàng ta, chứ không phải dùng cái gọi là "trinh tiết" ép c.h.ế.t nàng ta.
Giấy vụn bay tán loạn, Việt Tử Chân khóc không thành tiếng. Ta không muốn nói nhảm với hắn nữa, phẩy tay áo rời đi.
Mạnh Hiền cuối cùng thối rữa c.h.ế.t trong ngục, ma khí ăn mòn huyết nhục của hắn, chỉ còn lại một bộ xương trắng, bị tiểu sư muội gói ghém đưa cho Liễu Hành Lương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhat-kiem-kinh-hong/chuong-16.html.]
Ngày hôm sau, Liễu Hành Lương treo cổ tự tử trên một cây cổ thụ méo mó bên cạnh bãi tha ma loạn táng.
Ta đổi về họ mẹ, từ đó trở thành Lý Thanh Vu. Ngày tháng cũng chẳng có gì khác biệt, vẫn là luyện kiếm, đánh nhau, trùng kiến sơn môn.
Tay phải và chân phải của ta vì tiêu hao quá nhiều chân nguyên, không thể trùng kiến thành công.
Viên linh đan cuối cùng ta không nỡ ăn, vốn định cứ như vậy làm một người nửa vời, nào ngờ cốc chủ Dược Cốc xông đến cửa, bóp cằm ta đổ cho ta uống một hồ lô linh đan diệu dược, làm ta nghẹn đến mức trợn trắng mắt, bỗng nhiên hiểu được sự tuyệt vọng của tiểu sư thúc lúc đó.
Tiểu sư thúc bế quan rồi, nói là chữa thương, nhưng ta đoán là chữa vết thương lòng. Ta cũng không biết phải bồi thường con đường phi thăng của hắn như thế nào, chỉ có thể lén lút đặt gà nướng và một bình rượu ở ngoài cửa.
Ta nhớ hắn thích nhất món này, hy vọng hắn có thể cảm nhận được tình người ấm áp nơi trần thế.
Còn ta cuối cùng cũng đã dưỡng thương xong. Một đêm nọ, ta gặp Liễu Tĩnh Hảo đang điên điên khùng khùng. Nàng dựa vào gốc cây, ôm một cái gối trong lòng lẩm bẩm gì đó.
"Tỷ tỷ." Nàng nhỏ giọng như tiếng muỗi gọi ta: "Ngươi thắng rồi, Việt ca ca hắn không yêu ta nữa..."
Ta thở dài, hỏi: "Ta vẫn luôn không hiểu. Chúng ta đều có thể tu tiên rồi, vì sao cứ phải yêu đương chứ?"
Nàng sững người, sau đó luống cuống tự nói với mình: "Ngươi không hiểu. Chúng ta là nữ tử, cuối cùng cũng phải dựa vào nam nhân mà sống... Ta muốn làm chủ mẫu nhà họ Việt, ta là thê tử được hắn cưới hỏi đàng hoàng..."
Nàng bỗng nhiên nhỏ giọng ngâm thơ, cái gì mà "vừa gặp chàng đã đứt ruột" các kiểu, lộn xộn đọc mãi không thôi, rồi lại lảo đảo quay về sân, tiếp tục cắm hoa bên cửa sổ.
Mấy tháng trôi qua vội vã, trận pháp hộ môn bị hư hại của Đan Vân Tông đã được sửa chữa xong. Dưới sự tiến cử của các đồng môn, ta đã sáp nhập Bạch Hạc Sơn trở lại Đan Vân Tông, tiếp nhận chức vị tông chủ.
Lại một mùa xuân nữa, ta cưỡi kiếm xuyên mây mà qua, khiến cho chim én chao liệng hỗn loạn.
Ta đến phía trên Vạn Ma Hắc Uyên, nhìn xuống vực sâu thăm thẳm. Kiếm khí của kiếm Kinh Hồng trong trẻo vang dội, lũ ma tộc như chim sợ ná, tứ tán chạy trốn.
Ta giơ tay thành trận, kết ra muôn ngàn thanh kiếm ánh sáng, như ngân hà chín tầng trời đổ xuống, kiếm ra kinh hồng!
Ngày tháng xuân quang tươi đẹp, chim oanh bay lượn, cỏ cây xanh tươi, quả thật là thế gian của chúng ta.
(Hết)