Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhạn Hành Bắc Quy - 15

Cập nhật lúc: 2025-01-30 03:32:32
Lượt xem: 523

Bất chợt, nàng ta ném phắt cái đầu đi, như phát điên mà lao thẳng lên đài hành hình, điên cuồng cạy mở những tấm ván gỗ trên sàn. 

 

Nhưng những tấm ván đó đều bị đinh sắt cố định vô cùng chắc chắn, không thể nào mở ra, càng không có chỗ nào để giấu người. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, Chu Cảnh An— 

 

Đã c.h.ế.t thật rồi. 

 

Tích Mai lại lao đến bên cạnh đao phủ, điên cuồng lay hắn, hét lên trong tuyệt vọng: 

 

“Sao lại như vậy?! Ngươi đã nhận bạc của chúng ta rồi, sao có thể thực sự c.h.é.m đầu hắn chứ? 

 

“Lương tâm ngươi bị chó ăn rồi sao?!” 

 

Bị vu oan, đao phủ tất nhiên giận dữ, vung mạnh bả vai vững chãi của mình. 

 

Tích Mai, thân hình yếu ớt, bị quật bay ra ngoài, rơi thẳng từ trên đài cao xuống mặt đất, nôn ra một ngụm m.á.u tươi. 

 

“Không đúng... Không thể nào...!” 

 

“Lang quân rõ ràng chỉ đang diễn kịch! Ta đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cả rồi, sao có thể thực sự bị c.h.é.m đầu chứ?” 

 

“Hắn c.h.ế.t rồi... Ta một thân một mình trở về A quốc... 

 

“Dù có lấy lại thân phận tiểu thư thế gia quý tộc... 

 

“Thì còn ý nghĩa gì nữa? Còn ý nghĩa gì nữa đây?!” 

 

Giữa thanh thiên bạch nhật mà thừa nhận mình là gián điệp A quốc, còn mơ tưởng đến chuyện an toàn trở về làm tiểu thư quý tộc? 

 

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! 

 

25 

 

Vài ngày sau, ta đến nhà lao thăm Tích Mai, còn mang theo cái đầu của lang quân mà nàng ta ngày đêm mong nhớ. 

 

Vừa nhìn thấy cái đầu người đã bắt đầu thối rữa, đôi mắt đỏ ngầu của nàng ta trợn trừng, chỉ tay vào ta, giận dữ mắng chửi: 

 

“Bách Gia Nhạn! Là ngươi! Chính là ngươi đã hại c.h.ế.t lang quân của ta!” 

 

“Ngươi đã làm biết bao nhiêu chuyện ô nhục, chúng ta đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, thậm chí còn rộng lượng mà bằng lòng giao Hoài nhi cho ngươi nuôi dưỡng. 

 

“Vậy mà ngươi còn độc ác đến mức g.i.ế.c chàng?! 

 

“Có phải kiếp trước ta nợ ngươi không? 

 

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà ngươi lại đối xử với ta như vậy?!” 

 

Ta khẽ cong khóe môi, bật cười nhạt. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhan-hanh-bac-quy/15.html.]

 

“Ngươi nói đúng rồi đấy.” 

 

“Kiếp trước, kế hoạch của các ngươi đã thành công.” 

 

“Ngươi và Chu Cảnh An sống những ngày giàu sang sung túc ở A quốc, bỏ lại Chu Nghi Hoài—cái thứ nghiệt chủng độc ác kia—ở lại bên ta. 

 

“Các ngươi đã hại c.h.ế.t hàng chục vạn bách tính biên cương, tám vạn binh sĩ của quân đội Bách gia. 

 

“Hại c.h.ế.t cha ta, ca ca ta. 

 

“Khiến toàn bộ bảy mươi chín mạng người trong Bách gia ta phải c.h.ế.t thảm!” 

 

“Ta vất vả lắm mới sống lại một kiếp nữa, ngươi nghĩ ta sẽ để các ngươi có đường sống sao?” 

 

“Từ khoảnh khắc ngươi lẻn vào nhà lao cùng hắn hoan hảo, nhất cử nhất động của các ngươi đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay ta.” 

 

“Đối với ta mà nói, các ngươi chẳng khác gì hai con rối trong một ván cờ, bị ta thao túng từng bước một để tự đẩy mình vào chỗ chết!” 

 

Ánh mắt Tích Mai bùng lên lửa giận, nhưng trên mặt lại mang theo một nụ cười nắm chắc phần thắng: 

 

“Muốn nói gì thì nói, Bách Gia Nhạn.” 

 

“Ngươi g.i.ế.c ta và lang quân, nhưng cũng không thể thay đổi quỹ đạo của số mệnh.” 

 

“Kế hoạch tác chiến của tám vạn đại quân biên cương các ngươi sớm đã bị người của ta đánh cắp, truyền về A quốc rồi.” 

 

“Tính toán thời gian, lão già vô dụng nhà ngươi cầm binh xuất chiến, chỉ e giờ này đã bị vây khốn trong rừng sâu đầy độc chướng, không còn đường thoát ra nữa!” 

 

“Dùng mấy mạng của bọn ta, đổi lấy mấy chục năm an ổn của A quốc, lấy vài sinh mệnh đổi mấy trăm nghìn mạng tiện dân Bắc Yến các ngươi, rất đáng giá, quá đáng giá!” 

 

“Ha ha, thật sao?” 

 

Ta chỉnh lại mấy sợi tóc lòa xòa bên mai, cười rạng rỡ, thong thả lấy ra một phong quân báo. 

 

“Cái ả tỷ muội sinh con cho lão già kia của ngươi, vì tung tin đồn nhảm về mối quan hệ ám muội giữa ta và Bùi đại nhân, đã sớm bị bại lộ.” 

 

“Ngươi đoán xem, tin tức do một kẻ đã bại lộ từ lâu truyền ra, là thật hay giả?” 

 

“Đám quân đội yếu ớt vô năng của A quốc các ngươi, bị tin giả dụ vào sâu trong rừng, đánh mất lớp sương độc che chắn, liệu có còn sức chống chọi với Bách gia quân của chúng ta không?” 

 

“Thay vì bận tâm đến chuyện quốc gia đại nghĩa, chi bằng lo lắng cho đứa con ruột của ngươi trước đi.” 

 

“Tên sói con vong ân bội nghĩa kiếp trước hại ta c.h.ế.t thảm, kiếp này lại do chính tay ngươi giao vào tay ta đấy.” 

 

Ta xoay người rời đi, tiếng cười phóng khoáng vang vọng khắp nhà lao. 

 

Hòa lẫn cùng tiếng gào thét đầy hối hận, đau đớn tột cùng của Tích Mai— 

 

Cực kỳ dễ nghe. 

Loading...