Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân Gian Náo Nhiệt Bốn Phương - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-05-01 19:48:11
Lượt xem: 370

Miệng ta nói "Để ta thanh tĩnh chút." nhưng trong lòng đã coi sự náo nhiệt như vậy là cả đời này.

Lý trí ta hiểu rõ, rồi sẽ có một ngày, chiếc bàn Bát Tiên vuông vắn này chỉ còn lại một mình ta.

Nhưng ta không ngờ, khi chia ly đến, ta chỉ thấy sự lạnh lẽo, cô đơn trước kia như cách một kiếp người nhưng lại ập đến dữ dội như vậy.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Người đầu tiên rời đi là Ô Mộc Thanh.

Hắn nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp từ thiên giới, cần về thiên đình cùng với vị tiên hữu trước đó tiếp quản nhiệm vụ của hắn để báo cáo.

Trước khi đi, ta đưa hắn đến thị trấn, vẫn ngồi trên chiếc xe bò của ta, khiến vị thần tiên này cũng nhuốm đầy hơi thở của thế gian.

Bọn ta đứng trên một cây cầu vòm, nhìn về phía phố náo nhiệt đối diện.

Ô Mộc Thanh hỏi ta đang nhìn gì.

Ta nói đang đợi người.

Khi một con ngựa phi nước đại xuất hiện trên phố, trong tiếng hô lớn cảnh báo người đi đường tránh đường, một ông lão đột nhiên lảo đảo đi ra giữa đường.

Người trên lưng ngựa giận dữ hét lớn, đến gần thì ghìm cương ngựa lại, suýt ngã xuống.

Ông lão không biết là sợ hay bị ngựa giẫm phải, ngã ngồi xuống đất.

Ta chỉ vào đó hỏi Ô Mộc Thanh ai đúng ai sai.

"Tất nhiên là người cưỡi ngựa ngang ngược, ông lão đáng thương bị liên lụy."

Ta gật đầu: "Đợi thêm chút nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhan-gian-nao-nhiet-bon-phuong/chuong-9.html.]

Trò hề này kết thúc bằng việc bồi thường tiền bạc.

Nhưng chưa được bao lâu, lại có một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm đi tới, ông lão lại ngã ngồi xuống đất, đòi tiền.

Ta lại hỏi Ô Mộc Thanh cảm thấy thế nào.

Hắn tức giận quát khẽ: "Ông già này quá vô lý, ỷ già mà không nên nết, lừa đảo chiếm đoạt tiền bạc."

Ta tiếp tục gật đầu, chỉ vào ông lão: "Hình như ông ta định đi rồi, chúng ta đi theo xem."

Ông lão dừng lại trước cổng một ngôi nhà đổ nát, trong sân có nồi thuốc bắc, còn có bốn năm đứa trẻ mặc áo bông vá chằng vá đụp.

Nhìn là biết nhà nghèo, già trẻ lớn bé, đều là tuổi chỉ biết há miệng chờ ăn.

Ta nói: "Những đứa trẻ đó đều là trẻ ăn xin mà ông ta nuôi, bây giờ ngươi còn thấy ông ta xấu xa không?"

Ô Mộc Thanh mím môi, không nói gì.

Ta nghiêng đầu nhìn hắn: "Trên đời này làm gì có thiện ác tuyệt đối, yêu ma quỷ quái, thú vật, người, tiên, phật đều như vậy. Giống như Đồ Lệ, trong lòng đầy oán hận nhưng không nỡ ra tay g.i.ế.c c h ế t huynh đệ ngày xưa. Giống như Hoa Liễm, trông có vẻ như đã làm hại biết bao cô gái lương thiện của tam giới nhưng thực tế thì thậm chí còn chưa từng yêu đương."

Ta dừng lại một chút, nhìn về phía xa: "Giống như ta, lúc đầu cứu ba người các ngươi, không phải vì lòng tốt, chỉ là cảm thấy quá cô đơn mà thôi."

Ô Mộc Thanh nhìn ta hồi lâu, đột nhiên cười rồi xoa đầu ta: "Thiện và ác của A Nguyện đều rất rõ ràng, chỉ là tính tình hơi khó chịu một chút."

Ta hất tay hắn ra, có chút không tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.

"Không được sờ đầu, sẽ không cao được."

 

Loading...