Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nha Nha Xông Lên Đi! - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-11-27 19:58:29
Lượt xem: 79

Bố không nói gì, ông cúi đầu với vẻ mặt phức tạp rồi thở dài một tiếng.

 

“Sau này sẽ không, sau này sẽ không giấu diếm em bất kỳ chuyện gì nữa.”

 

Bọn họ có chút thay đổi, giống như trước kia.

 

Nhưng "vật cực tất phản", vui mừng quá lại thành buồn.

 

Chẳng bao lâu, An Hinh từ bệnh viện đã trở về.

 

Bố tự mình đi đón cô ta.

 

Trước một giây, cô ta còn nói cười vui vẻ nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy mẹ, sắc mặt liền thay đổi.

 

"Tống Minh Trạch là gì của cô? Cô có phải là em gái của hắn không? Tha cho tôi đi, tôi không muốn sống chung dưới một mái nhà với em gái của kẻ phạm tội cưỡng hiếp!"

 

6

 

Mẹ như bị sét đánh, đứng đó ngẩn ngơ, không biết phải làm gì.

 

Bà thật sự sự định sẽ tiếp nhận An Hinh một lần nữa, thậm chí còn cố gắng để An Hinh cảm thấy thoải mái, bố trí cho cô ta một căn phòng đặc biệt ấm cúng.

 

Nhưng bây giờ, lớp vỏ bọc tạm thời duy trì sự cân bằng trong gia đình đã bị phá vỡ.

 

Bố có vẻ tức giận, nhíu mày lại, hiếm khi đứng về phía mẹ.

 

“Vãn Tình không biết chuyện này.”

 

An Hinh khóc trong sự bất lực.

 

“Tôi phải rời khỏi nơi này, tôi muốn ra nước ngoài, tôi sẽ không bao giờ trở lại.”

 

Vừa nói, cô ta vừa ôm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt rồi ngã xuống.

 

Bố hoảng hốt.

 

Ông vội vàng nói: “Vãn Tình, em ra ngoài đi.”

 

Mẹ sắc mặt tái mét rời đi, bước đi lảo đảo, giống như một con ch.ó mất chủ.

 

Sau đó, dì Trương nói với tôi: Tình cảm giống như một bài toán lựa chọn, người bị bỏ lại chắc chắn không quan trọng.

 

Hóa ra là thế.

 

Mẹ đối với bố cũng không quan trọng.

 

Vậy tại sao bọn họ lại muốn kết hôn?

 

Tại sao luôn nói rằng bọn họ sinh ra tôi vì tình yêu?

 

Một thời gian sau, tôi mới hiểu rõ sự thật.

 

Nhiều năm trước, An Hinh vào nhầm phòng khách sạn, bị cậu tôi cưỡng bức.

 

Sau khi xong việc, cô ta đau lòng bỏ đi nhưng lại vô tình mang thai. Vì bị bệnh tim nên không thể phá bỏ đứa bé, đành phải sinh con.

 

Ngày hôm đó, khi gặp cậu trong bệnh viện, cô ta mới biết người đã cưỡng bức cô ta chính là anh trai của mẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-nha-xong-len-di/chuong-6.html.]

 

Bà nội vô cùng thương xót An Hinh, tặng cho cô ta châu báu, nhà cửa, tiền bạc, khuyên cô ta nhất định phải nghĩ thoáng hơn một chút. Người sai là người khác, không phải cô ta, nên cô ta không cần vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình.

 

Bố cũng cảm thấy áy náy, ông ngừng nghe điện thoại của mẹ, nhắn tin bảo bà đừng về để tránh làm An Hinh kích động.

 

Chỉ có tôi cười nhạt một tiếng: “Tại sao không thử làm xét nghiệm ADN?”

 

Ngay lập tức, không khí như thể có người nhấn nút tạm dừng.

 

Họ nhìn tôi ngạc nhiên, sau đó ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt, xem như tôi không đáng để nghe.

 

Tôi lại không thể nói tiếp.

 

Dù trong lòng tôi có chút bực bội nhưng tôi cũng không hoàn toàn vô ích.

 

Bởi vì theo nguyên tắc của cốt truyện, tôi lại chứng thực một điều: Y Bảo rất có thể không phải là con của cậu.

 

Nếu không, cốt truyện đã không cấm tôi nói ra.

 

Tôi chủ động làm bạn với Y Bảo, nói cho cô bé cách tết tóc.

 

Cô bé nửa tin nửa ngờ: “Tôi không thèm chơi với cậu đâu, mẹ tôi nói cậu là đứa trẻ hư.”

 

Tôi nhịn giận, nhỏ giọng nói: “Bố nói, nếu tôi không hòa thuận và làm bạn tốt với cậu thì bố sẽ không quan tâm đến tôi.”

 

Y Bảo vui mừng khôn xiết: “Bố cậu không cần cậu nữa đâu! Sau này ông ấy là bố của tôi!”

 

Cô bé quá vui mừng, nói rất lớn khiến nhiều người nghe thấy.

 

Bằng chứng rõ ràng!

 

Tôi nắm lấy tóc cô bé, đ.ấ.m thẳng vào mặt cô bé.

 

Sau đó sự việc rất rối loạn.

 

Cô bé khóc, tôi lén lút bỏ nắm tóc của cô bé vào túi.

 

Cuối cùng, kết quả là phải gọi phụ huynh.

 

Bố đến.

 

Y Bảo lao vào lòng bố, khóc lóc kể lể.

 

Tôi đứng đó, ánh mắt căm hận nhìn bố.

 

Bố bị kích động.

 

“Úc Lam Nha, mày làm tao quá thất vọng rồi.”

 

Có lẽ bố quá tức giận, đến mức gọi tôi bằng tên thật.

 

Tôi lạnh lùng nói: “Con bé nói, bố không cần tôi, có phải ông không cần tôi thật không?”

 

Bố tôi cứng họng.

 

Ông định hỏi chuyện Y Bảo nhưng Y Bảo chỉ biết khóc lóc nói mình đau đớn, thật sự rất khó chịu.

 

Loading...