NHA HOÀN THÔNG PHÒNG ÔM CON BỎ TRỐN - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2025-01-05 13:38:47
Lượt xem: 360
Biên giới phía Tây chính là nơi mà thân nương ta lớn lên, trước khi lâm chung bà vẫn luôn hi vọng được trở về quê hương.
Ta mang theo hũ tro cốt của bà, ôm Chiêu Nhi đi về hướng tây. Một đường bôn ba tuy gian nan vất vả, nhưng được ngắm nhìn sơn thủy hữu tình, tâm tình ta cũng thư thái hơn rất nhiều.
Mà Chiêu Nhi cuối cùng cũng được tự do thể hiện thiên tính của hài tử, có thể nhìn ngược ngó xuôi, không cần lo lắng người ngoài chỉ trỏ chê trách nó không có quy củ nữa.
Đồng hành với chúng ta là một vị tú tài họ Vương, hắn thấy Chiêu Nhi thông minh khả ái, bỏ ra không ít thời gian dạy nó đọc sách viết chữ.
Chiêu Nhi học rất nhanh, lúc này ta mới giật mình nhận ra, lâu nay đã lơ là chuyện học hành của thằng bé.
Ta âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải cẩn thận bồi dưỡng thằng bé mới được.
Tới biên giới, việc đầu tiên ta làm là đến phủ quan làm hộ tịch cho ta và Chiêu Nhi.
Ta tự xưng là một góa phụ đã mất phu quân đến từ phía nam muốn tìm thân thích để nương tựa, trên đường vô tình đánh mất bản đồ dẫn đường, hiện giờ vẫn chưa tìm được người thân, muốn ở lại rồi từ từ hỏi thăm tung tích họ hàng.
Một bộ khoái ngăm đen nhìn ta rất lâu, hỏi, “Có phải cô chính là khuê nữ của nhà tiểu di A Diên không?”
Ta chấn kinh, không ngờ nơi này lại có người quen biết thân nương ta.
Bộ khoái kia nở nụ cười hàm hậu, để lộ hai hàm răng trắng, “Cô và tiểu di A Diên trước đây giống nhau như đúc, vừa thấy đã biết là nữ nhân Tây cảnh ta, trong sáng như nước vậy. Ta là hàng xóm nhà cô, nhưng căn nhà kia đã sớm điêu tàn, hiện tại nếu cô muốn ở lại, ta có thể giúp cô tu sửa…”
Bộ khoái đó tên là Mục A Nam, lớn hơn ta sáu tuổi. Nghe hắn nói, năm hắn năm tuổi, thân nương ta rời khỏi Tây cảnh rồi không bao giờ trở về nữa, đến bây giờ thỉnh thoảng hắn vẫn còn nhớ đến bà.
Hiện tại có thể gặp được người quen cũ, đúng là không gì may mắn hơn. Dù sao chúng ta cũng là cô nhi quả phụ, trên người lại không ít vàng bạc châu báu, muốn an ổn ở lại đây cũng không dễ dàng gì.
Nhàn cư vi bất thiện
Dưới sự giúp đỡ của Mục A Nam, ta dựng lại căn nhà cũ của thân nương, mời tiên sinh tới dạy dỗ Chiêu Nhi, còn mở một phường rượu để kiếm sống.
Trái cây ở Tây cảnh rất phong phú, ủ rượu bán là một nghề vừa dễ làm lại nhanh sinh lời.
Cứ như vậy, ta và Chiêu Nhi an gia tại Tây cảnh.
Điều kiện ở nơi đây gian khổ khắc nghiệt, rất gần địa phận của Tây Nhung quốc, trời cao Hoàng đế xa, cho dù một ngày nào đó Ngụy Thừa Giác đăng cơ xưng đế, ắt hẳn cũng sẽ không tới nơi này.
—-
Lần tiếp theo nghe về Ngụy Thừa Giác, đã là chuyện của nửa năm sau.
Thương khách qua đường bàn tán ầm ĩ, Thụy vương được phong làm Thái tử, trở thành chủ nhân Đông cung.
Hoàng hậu hạ lệnh tuyển chọn mỹ nữ từ khắp mọi nơi để phong phú hậu viện Đông cung, sớm ngày hạ sinh cốt nhục Hoàng gia.
Ta bưng một vò rượu nho tới, làm như vô tình hỏi, “Không phải Thái tử điện hạ có một vị Thái tử phi được sủng ái hết mực sao? Vì sao Thái tử phi vẫn chưa có tin hỉ?”
Vị khách kia uống một ngụm rượu lớn, khen ngon không ngớt, sau đó mới mở miệng nói, “Thái tử phi? Chưa từng nghe qua, nhưng mọi người đều nói khi Thái tử vẫn còn là Vương gia đã có một vị ái thiếp, từ hạ sinh nhi tử cho hắn, chẳng qua hồng nhan bạc mệnh, cuối cùng cả thiếp cả nhi đều đã bất hạnh c.h.ế.t thảm.”
Ái thiếp? Này đúng là đã đề cao ta quá rồi, rõ ràng chỉ là một nha hoàn thông phòng không danh không phận mà thôi.
“Phải rồi, nghe nói thân nương của ái thiếp kia chính là người Tây cảnh chúng ta, quan phủ đang chọn mỹ nhân để đưa tới kinh thành đây. Lão bản nương cũng coi như Tây Thi mỹ tửu của xứ này, không muốn đi thử vận may sao? Nói không chừng sẽ được vinh hoa phú quý cả đời đấy.”
Ta vội xua tay, “Trượng phu của ta mới qua đời, hiện giờ hoa tàn ít bướm còn có nhi tử, làm sao dám chạy tới làm bẩn mắt Thái tử.”
Lúc này Mục A Nam vừa vặn tiến vào, thuận miệng nói, “Kiến Thanh muội muội có điểm nào không tốt chứ? Ta thấy muội xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, cho dù đứng cạnh ai cũng không thất lễ.”
Mọi người lập tức trêu ghẹo, “Vậy đứng cạnh ngươi thì sao?”
Khuôn mặt ngăm đen của Mục A Nam nhanh chóng đỏ ửng, rất lâu sau hắn mới thấp giọng lên tiếng, “Chỉ cần Kiến Thanh muội muội không chê, tất nhiên ta nguyện ý bảo hộ muội ấy cả một đời…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-hoan-thong-phong-om-con-bo-tron/chuong-3.html.]
Mọi người nhìn nam tử si tình này, cười đùa vui vẻ.
Ta đặt một bình rượu hoa hồng lên bàn của Mục A Nam, trêu chọc hắn, “Còn chưa uống rượu, sao đã say rồi?”
Mục A Nam nắm tay ta, lo lắng mở miệng, “Ta là nghiêm túc!”
Tâm ý của hắn, đương nhiên ta đã sớm nhận ra.
Thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn, lại trung hậu thành thực, ở nơi này cũng coi như một bến đỗ không tệ.
Ta mở phường rượu, hắn làm bộ khoái, tương lai mua nhà lập nghiệp cho Chiêu Nhi cũng là dư dả. Lại thêm số tài sản ta mang theo bên mình, có thể đảm bảo cho chúng ta cả đời sung túc không lo.
Nhưng ta vẫn không dám đáp lại tình cảm của hắn, vì ta không dám chắc chắn Ngụy Thừa Giác có tìm đến đây hay không.
Có lẽ hắn sẽ không quan tâm đến ta, nhưng Chiêu Nhi dù sao cũng là huyết mạch của hắn, nếu ta để thằng bé nhận người ngoài làm phụ thân, sợ là hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nhưng Chiêu Nhi đang ngày một lớn dần, ta nên sớm tìm một vị phụ thân ở bên yêu thương nuôi dạy thằng bé vẫn hơn.
Huống hồ ngày ấy Thiên viện đã cháy sạch sẽ, lâu nay lại không chút phong thanh, nhất định Ngụy Thừa Giác cũng cảm thấy chúng ta đã táng thân trong biển lửa mới phải.
Vì vậy, ta lén hỏi Chiêu Nhi, hỏi thằng bé cảm thấy Mục A Nam thế nào.
Chiêu Nhi nói, chỉ cần mẫu thân hạnh phúc, thằng bé sẽ thích.
Đêm đó ta hạ quyết tâm, mời Mục A Nam đến viện ngắm trăng uống rượu.
Nương theo hơi rượu, ta muốn bày tỏ tâm ý của mình.
“Ta từng có một nam nhân, không tính là thành gia, dù sao ta với hắn là không danh không phận, cũng chưa từng bái đường, nhưng lại sinh ra Chiêu Nhi. Hắn luôn nghĩ ta đã tính kế hắn, nhưng thật ra ta cũng bị người ta tính kế. Nếu có thể lựa chọn, ta nguyện chưa bao giờ gặp hắn…”
Mục A Nam đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lăn trên mặt ta, sau đó ghé lại nhẹ nhàng hôn ta.
Trong lúc môi răng giao hòa, ta hoảng hốt cảm nhận được hương vị quen thuộc.
Ta giật mình kinh hãi cắn môi đối phương đến bật máu!
Men rượu lập tức tiêu tán, trước mặt ta đã không một bóng người, vừa ngẩng đầu liền thấy Mục A Nam đang bưng một bát canh giải rượu đến.
May mắn, không phải người kia. Cũng thật buồn cười, sao ta lại đột nhiên thần hồn nát thần tính như vậy chứ.
Nếu như ta đã thẳng thắn với Mục A Nam bí mật sâu kín trong lòng mình, vậy cũng nên đến thời điểm đáp lại tình cảm của hắn.
“Chờ tới sinh thần bốn tuổi của Chiêu Nhi, chúng ta sẽ kết hôn.”
Mục A Nam vui vẻ tới mức ngày ngày cẩn thận trang trí hôn phòng của chúng ta. Tây cảnh nắng nóng khô hạn, cũng không biết hắn làm sao mà trồng được mười mấy chậu hoa tươi nở hoa rực rỡ như vậy.
“Kiến Thanh xứng đáng với hôn lễ long trọng nhất.”
Ta không còn ngày ngày đến phường rượu nữa, chỉ ủ một lượng rượu nhất định, ngày ngày bán theo số người hẹn trước, yên tâm ở nhà thêu giá y.
Có một hôn lễ long trọng chính là ước mơ của bất kì nữ tử khuê các nào.
Thân nương ta bị người ta bán đến phủ Thừa tướng làm thiếp thất, bà vận y phục tinh xảo bước vào hậu viện, cuối cùng lại lãng phí một đời.
Cho nên, bà luôn hi vọng ta sẽ có một nhân sinh khác biệt với bà.
Cho nên ta tính toán suốt mấy tháng, cuối cùng dứt khoát ném mồi lửa kia, chỉ vì tranh thủ cho ta và Chiêu Nhi một tương lai tươi sáng hơn.
Nhưng đến sinh thần của Chiêu Nhi, Mục A Nam vừa trở về liền kích động nói cho ta biết, Thái tử tới!