Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHA HOÀN THÔNG PHÒNG ÔM CON BỎ TRỐN - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-01-05 13:37:14
Lượt xem: 334

“Viện của Kiến Thanh cô nương có cần treo lụa hồng không?”

 

Ta đang thu dọn hành lí trong phòng, chợt nghe thấy tiếng hỏi của quản sự vang lên bên ngoài.

 

Thanh âm lãnh đạm của Thụy vương truyền tới sau đó, “Không cần, nàng ta làm sao xứng được hưởng chung hỉ khí của ta và Yên Nhi.”

 

Quản sự lập tức phụ họa, “Kiến Thanh cô nương vốn có dung mạo khuynh thành, lại tự tay phá hủy tương lai của mình, trước đây không ngừng tính kế tranh thủ danh lợi, cuối cùng không chỉ mất hết thanh danh, hiện tại coi như tự tay may áo cưới cho người khác, thật là giỏ trúc múc nước. Hơn nữa viện của nàng ta xa xôi hẻo lánh, bình thường không người lai vãng, có treo lụa hồng cũng không ai nhìn thấy.”

 

Ta cười cười, không chạy ra tranh luận giống như trước đây nữa.

 

Dù sao, nếu đã quyết định rời đi, không cần khiến mọi chuyện thêm rắc rối nữa.

 

Lúc trước ta thường xuyên vì chuyện trong viện thiếu than, chi phí ăn mặc của nhi tử bị chậm trễ mà ồn ào với cả phủ.

 

Mọi người đều lén chê bai sau lưng nói ta tâm cơ thâm sâu, chanh chua đanh đá, nhưng cũng không còn ai dám ăn chặn tiền bạc của mẫu tử ta nữa.

 

Chính viện trong phủ Vương gia kết đèn giăng hoa rực rỡ tráng lệ, ba ngày sau, Thụy vương đón thê tử vào cửa, Vương phi chính là đích nữ của phủ Thừa tướng, Quý Thục Yên.

 

Mà ta chỉ là thứ nữ Quý gia, đi theo Thụy vương Ngụy Thừa Giác bốn năm, nhi tử đã ba tuổi, ngay cả thân phận Trắc phi cũng không đạt được.

 

Người trong thiên hạ đều biết hắn hận ta.

 

Ngày hắn bị người ta phát hiện đang ân ái cùng một vị cô nương, hắn vốn tưởng bên cạnh mình chính là đích tỷ, nào ngờ lại bị nữ nhân tâm cơ như ta tính kế, vì vậy cho dù Thụy vương dẫn ta về phủ, nhưng vẫn luôn khắc nghiệt hờ hững với ta, cho dù ta đã sinh hạ Chiêu Nhi, thân phận ở trong phủ cũng vẫn chỉ là một nha hoàn thông phòng.

 

Nhưng hắn nào biết, năm ấy triều chính tranh quyền đoạt vị khốc liệt, mẫu thân và đích tỷ đều không muốn đánh cược vào một Vương gia thất thế, mới làm ra chiêu treo đầu dê bán thịt chó, chuốc thuốc mê cho cả ta và hắn rồi nhét vào phòng đích tỷ.

 

Nếu tương lai Thụy vương thất bại, như vậy thứ nữ như ta sẽ chôn cùng hắn. Ngược lại hắn vẻ vang huy hoàng, lúc ấy gả đích tỷ tới phủ Vương gia cũng chưa muộn.

 

Trải qua một đêm phong lưu, sau khi Vương gia tỉnh lại nhìn thấy ta toàn thân xanh tím, đáy mắt đều là oán hận chán ghét, “Vì sao lại là ngươi?”

 

Lời còn chưa dứt, mẫu thân và đích tỷ đã dẫn người xông vào.

 

Đích tỷ thương tâm như muốn ngất đi, “Nếu muội muội yêu thích Vương gia, không ngại hủy hoại thanh danh để tính kế ngài, vậy cứ để muội muội thay ta gả đến phủ Vương gia đi. Vương gia, thân thể và trái tim ta đều chỉ thuộc về một mình ngài, tiếc là trời xanh trêu ghẹo…”

 

Thụy vương bóp chặt cổ ta, “Ngươi muốn tranh đoạt vinh hoa phú quý của Yên Nhi?! Vậy ngươi đã tính sai rồi, vị trí Thụy vương phi, bổn vương sẽ vĩnh viễn giữ cho Yên Nhi!”

 

Hiện giờ đã có kết quả của cuộc chiến tranh vị, Thụy vương giành thế, chỉ chờ ngày được phong làm Thái tử mà thôi.

 

Vì vậy, hôn lễ của hắn và đích tỷ cũng phong quang vô hạn.

 

Bên ngoài có người hỏi sau này ta sẽ thế nào, Thụy vương không kiên nhẫn trả lời, “Nữ nhân như nàng ta, ta tuyệt đối sẽ không cho nàng ta một thân phận. Vốn chỉ là một thứ nữ thấp kém, hiện tại Vương phi sắp gả đến phủ, đến lúc đó cứ để Vương phi xử trí là được. Còn hài tử kia…”

 

Nói đến đây, không khí nhất thời lặng xuống.

 

Cõi lòng ta cũng trở nên căng thẳng, móng tay bất giác cắm sâu vào thịt.

 

Thật lâu sau, Thụy vương vẫn không lên tiếng.

 

Mọi người đều biết, thân phận của Chiêu Nhi thật sự xấu hổ.

 

Nó vốn là trưởng tử của Thụy vương, tương lai còn có thể trở thành Hoàng tử, nhưng bởi vì thân phận của thân nương hèn kém, hoàng gia ngọc điệp coi như vô duyên với nó.

 

Nếu nó tiếp tục lớn lên bên ta, sợ rằng tương lai ta sẽ sinh ra tâm tư bất chính.

 

Nếu đưa nó đến dưới gối Vương phi, lại sợ nó chiếm mất thân phận trưởng tử, sau này ích lợi của nhi tử Vương phi sẽ bị tổn hại.

 

Cho dù thế nào, nó đều không có chỗ dung thân.

 

Trái tim ta co rút đau đớn. Chiêu Nhi đáng thương của ta, không chỉ không có được tình thương của phụ thân, thậm chí ngay cả vận mệnh cũng bấp bênh không biết trước.

 

Cũng may vẫn còn kịp. Ta ôm chặt vàng bạc châu báu trong ngực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-hoan-thong-phong-om-con-bo-tron/chuong-1.html.]

Cho dù ta không được sủng ái, nhưng những gì nên thuộc về ta, ta sẽ không làm bộ thanh cao từ chối.

 

Mỗi lần hầu hạ Thụy vương chu đáo, hắn sẽ thưởng cho ta vài món, ta đều mang đi đổi thành ngân lượng.

 

Hiện giờ ta cũng coi như có một tài sản riêng nho nhỏ, đủ để ta có thể rời khỏi nơi này.

 

Nhàn cư vi bất thiện

Sau khi Chiêu Nhi tỉnh dậy liền đến phòng tìm ta, ngoan ngoãn gọi, “Mẫu thân!”

 

Hài tử ba tuổi nhỏ nhắn như một nắm cơm, cực kì khả ái.

 

Ta ôm Chiêu Nhi vào lòng, nhi tử bảo bối có đôi mắt to tròn trong sáng của ta, không đến lượt bọn họ suy đến tính đi.

 

“Mẫu thân, ngoại trừ viện của chúng ta, các viện khác đều giăng đầy lụa hồng, có phải ai muốn kết hôn không?”

 

Tuy Chiêu Nhi còn nhỏ tuổi, nhưng đã sớm thông minh hiểu chuyện.

 

Một đứa trẻ mới ba tuổi, không chỉ hiểu được sự lãnh đạm của phụ thân, cũng hiểu được tình cảnh không tốt của ta.

 

Cũng giống như ta, nó từng ôm hi vọng mong chờ đối với người kia.

 

Nó ngoan ngoãn hơn những hài tử khác, sẽ cẩn thận nhìn sắc mặt của trưởng bối mà hành động, ngay cả những người bán hàng rong đi khắp đường ngang ngõ hẻm cũng không khỏi khen đứa trẻ này đúng là hiểu lễ nghĩa.

 

Chỉ có thân cha của nó, Ngụy Thừa Giác, lại vĩnh viễn không thể thân thể nho nhỏ này vào mắt.

 

Mẫu thân không được sủng ái, hài tử sao có thể nhận được yêu thương đây?

 

Ta xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nhi tử, không đành lòng trả lời sự thật, “Chiêu Nhi, mẫu thân muốn rời khỏi nơi này, con có muốn đi cùng mẫu thân không?”

 

Chiêu Nhi vừa nghe xong liền vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn ta, “Mẫu thân muốn đi đâu, con sẽ theo người đến đó. Mẫu thân ở đây không hạnh phúc, chúng ta sẽ không ở lại đây nữa.”

 

Nghe nhi tử nói như vậy, nước mắt ta không kiềm được mà tuôn rơi như mưa, càng thêm kiên định đưa Chiêu Nhi rời khỏi địa phương lạnh lẽo vô tình này.

 

Trên thế gian này, chỉ có đứa nhóc nhỏ bé này là huyết mạch tương liên với ta, nguyện ý cùng ta nương tựa.

 

Thụy vương không thường xuyên đến Thiên viện của ta, hôm nay lại muốn ngủ lại ở đây.

 

Ta đứng cách hắn ba bước, mở miệng hỏi, “Vì sao Vương gia không trở về viện? Nơi này của thiếp lạnh lẽo mộc mạc, sợ là sẽ ảnh hưởng đến thân thể cao quý của Vương gia.”

 

Nghe vậy, Ngụy Thừa Giác liếc mắt nhìn ta, trong đáy mắt có thêm vài phần nghiền ngẫm tìm tòi.

 

Lúc này ta mới nhận ra mình đã lỡ lời.

 

Trước đây, vì cuộc sống của ta và Chiêu Nhi, ta vẫn luôn liều mạng lấy lòng hắn, mỗi lần đều vội vàng đầu hoài tống bão, mà hôm nay lại lạnh nhạt xa cách, quả thật kì lạ.

 

Quả nhiên, Ngụy Thừa Giác cười nhạo, “Ghen tị? Ngươi có tư cách gì để ghen tị? Vị trí Thụy vương phi vốn là của Yên Nhi, ngươi tốt nhất nên nhận rõ thân phận của mình. Ngươi chẳng qua chỉ là thông phòng của bổn vương mà thôi, bổn vương muốn tới liền tới, muốn đi thì đi, hiểu chưa?”

 

Ta không muốn tự tìm rắc rối cho mình, nhanh chóng đổi thành bộ dạng hèn mọn phục tùng, ngoan ngoãn cúi đầu, “Thiếp hiểu rồi, Vương gia nói thế nào chính là thế đó.”

 

Ngụy Thừa Giác nhìn ta chằm chằm hồi lâu, cuối cùng trên khuôn mặt tuấn tú mới nhiễm một tầng dục niệm.

 

Hắn ôm ta đặt xuống giường, nhíu mày, “Sao giường ngươi cứng như vậy? Không phải đệm mềm tiến cung mấy hôm trước ta đã sai người mang đến sao?”

 

Ta mơ hồ trả lời, “Thiếp thích ngủ giường cứng…”

 

Thật ra đệm mềm đó đã sớm bị ta bán lấy tiền.

 

Ngụy Thừa Giác thở dài, dưới thân lại dùng thêm vài phần lực, “Đau thì cứ kêu ra. Ngày xưa ngươi hung hăng càn quấy, như chỉ hận không thể ăn tươi ta, sao hôm nay lại im lặng vậy?”

 

Nghe vậy ta cũng không khách khí nữa, cắn mạnh xuống vai hắn, mùi m.á.u tươi nháy mắt tràn đầy xoang mũi. Nhưng càng khiến ta khiếp sợ chính là Ngụy Thừa Giác lại không đẩy ta ra.

 

Ta liếc mắt nhìn hắn, lúc này mới phát hiện hắn cũng đang nhìn ta.

 

Ánh mắt kia rất rõ ràng, tình tự bên trong dường như ta đã từng thấy qua.

Loading...