Nguyệt Vị Ương - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-23 15:10:25
Lượt xem: 125
[FULL] Nguyệt Vị Ương
Tác giả: Vãn Quất Hạ
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Thế nhân đều biết, trong phủ Tướng quân có hai tuyệt thế mỹ nhân.
Một người là đích mẫu của ta, người còn lại chính là ta.
Từ nhỏ, ta đã có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, không hề giống phụ thân, cũng chẳng giống mẫu thân ruột Tam di nương chút nào, mà ngược lại, ta còn trông rất giống đích mẫu.
Trong và ngoài kinh thành đều có lời đồn đại rằng, ta là con của đích mẫu và Tam di nương.
Nhưng làm gì có chuyện phi lý như vậy trên đời chứ?
Chẳng qua đích mẫu của ta vốn là một nam nhân mà thôi.
1
Ta tên là Phó Tư Nguyệt, là nữ nhi của phủ Tướng quân. Dù là con của thiếp, nhưng ta vẫn được cưng chiều hết mực.
Đặc biệt là đích mẫu, người luôn coi ta như báu vật trong lòng.
Chỉ vì từ nhỏ ta không giống phụ thân, cũng không giống mẫu thân ruột, mà lại rất giống đích mẫu.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Đích mẫu là nữ tử đẹp nhất kinh thành, không chỉ khuynh quốc khuynh thành mà còn tài hoa, được tiên Hoàng hậu yêu mến, thậm chí còn kết giao làm tỷ muội.
Thế nhưng, khi ta ngày càng lớn, lời đồn bắt đầu lan rộng khắp kinh thành.
Ban đầu, người ta bảo rằng Tam di nương đã lén đánh tráo con của đích mẫu. Rồi lại có những lời vô lý cho rằng ta là con của đích mẫu và Tam di nương.
Nhưng trên đời làm gì có chuyện hai nữ tử có thể sinh ra một đứa con như vậy được chứ?
Ngay cả phụ thân ta cũng chỉ mỉm cười lắc đầu: “Chỉ là Đại phu nhân yêu thương Nguyệt Nhi, nên mới truyền phúc phận lại cho con mà thôi.”
Dù vậy, lời đồn càng không kiểm soát, lại càng đi quá xa.
Tuy nhiên, lời đồn càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát. Đích mẫu tuy đẹp, nhưng đó lại là vẻ đẹp cứng cỏi, toát lên phong thái của nam nhi.
Người ngoài nhìn vào, không ít kẻ lầm tưởng rằng đích mẫu mới là phụ thân của ta.
Từ khi lời đồn trong kinh thành có thêm chiều hướng này, đã có người đồn đại rằng phụ thân của ta là đoạn tụ.
Phụ thân của ta, Phó Tư Dịch, là một Đại tướng quân có uy tín danh dự, rất quan trọng thể diện.
Nhưng hôm nay đồng liêu vậy mà lại công khai nhạo báng phụ thân trước triều đình, nói lão là đoạn tụ, làm sao lão ta có thể chịu đựng được?
Ngày hôm đó, ngay khi vừa hạ triều.
Lão ta liền tức giận xông vào phủ Tướng quân, kéo ta dậy khi ta vẫn còn đang ngủ, rồi "chát" một tiếng, không chút do dự mà giáng một phát tát thật mạnh xuống mặt ta.
“Ranh con đê tiện! Sao mày lại có khuôn mặt này?” Phụ thân nhìn ta ánh mắt giận dữ, như thể muốn xé nát cả khuôn mặt của ta.
Ta đứng ngây người ra một lúc lâu, chẳng hiểu mình đã làm gì sai, rồi vừa khóc vừa hỏi lão: “Phụ thân, sao ngài lại đánh Nguyệt Nhi?”
Phụ thân không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ta.
Thấy vậy, cô cô chăm sóc ta đã nhanh chóng lén lút sai người đi gọi đích mẫu và Tam di nương đến.
Nghe thấy tiếng động, Nhị di nương cũng bước vào.
2
Nhìn thấy dấu tay đỏ hằn trên mặt ta, đích mẫu siết chặt nắm tay, tức giận nói: “Phu quân, ngài đang làm gì vậy? Rốt cuộc Nguyệt Nhi phạm phải lỗi gì mà ngài phải đối xử với con bé như thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyet-vi-uong/chuong-1.html.]
Tam di nương cũng đau lòng ôm ta vào lòng.
Phụ thân vẫn không trả lời.
Nhị di nương lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ thích thú: “Chẳng phải vì gương mặt của tiểu thư nhà ta và Đại phu nhân sao? Trong kinh thành, ai mà không chế giễu rằng Tướng quân nhà ta là đoạn tụ chứ.”
“Câm miệng!” Phụ thân nổi giận trừng mắt nhìn Nhị di nương.
Sau đó, lão ta sai người mang tới một bát nước và một cây kim bạc.
Thấy vậy, sắc mặt của đích mẫu và Tam di nương lập tức tái nhợt đi.
Đây là cách kiểm tra cổ xưa, chỉ cần hai người nhỏ m.á.u vào nước và xem m.á.u có hòa lẫn hay không, nếu không hòa, chứng tỏ không có quan hệ huyết thống.
Rõ ràng, phụ thân muốn xác nhận xem ta có phải là con ruột của mình hay không.
Nếu ta không phải, ta không dám nghĩ phụ thân sẽ làm gì.
Tam di nương bảo vệ ta, cầu xin: “Tướng quân, xin ngài đừng làm như vậy, sẽ tổn hại đến tình phụ tử của ngài và Nguyệt Nhi.”
Phụ thân mặt mày tối sầm, đá mạnh vào bụng Tam di nương: “Cút đi! Nếu mà còn nói thêm một câu, thì ngươi cứ dẫn theo nó mà cút đi!”
Ngón tay thô bạo của phụ thân gõ lên trán ta, đau buốt.
Nhưng ta cắn răng không khóc.
Ta biết Tam di nương đang bảo vệ ta, ta không thể làm phiền bà.
Khi cây kim bạc sắp chích vào ngón tay ta, đích mẫu xông tới bế ta ra khỏi tay phụ thân.
“Phu quân, ngài không thể làm như vậy…”
“Tỷ tỷ đang sợ à?” Nhị di nương ngắt lời.
Nhị di nương cầm lấy cây kim bạc, cạy ngón tay ta ra, định chích vào.
Đích mẫu tức giận đẩy Nhị di nương ra.
Nhị di nương không vui, đẩy lại về phía đích mẫu.
Trong lúc giằng co, đích mẫu bị Nhị di nương đẩy ngã, sắc mặt bỗng nhiên tái mét.
“Phu quân, bụng... đứa bé!” Đích mẫu hoảng hốt kêu lên.
Phu quân nhận ra gì đó, lập tức bế đích mẫu lên.
“Mau! Mau gọi đại phu! Gọi đại phu ngay!”
Giọng nói thô bạo của phụ thân vang vọng khắp phủ Tướng quân.
3
Không trách phụ thân lại hoảng loạn đến thế.
Rốt cuộc, đã mười năm nay, ngoài ta ra, phủ Tướng quân không có thêm ai.
Phụ thân cưới tới chín thiếp, lại còn không ít ngoại thất, nhưng vẫn không thấy có tin vui.
Bên ngoài đều đồn đại rằng phủ Tướng quân sắp tuyệt tự.
Giờ đây đích mẫu mang thai, đúng là chuyện vui lớn.
May thay, đứa bé trong bụng không có gì nguy hiểm, nếu không ta, Tam di nương và Nhị di nương đều không tránh khỏi trách phạt.
Bụng của đích mẫu ngày càng lớn, lời đồn bên ngoài cũng dần đổi chiều, phụ thân vì vui mừng mà quên đi ta.
Mỗi ngày, ta làm nữ công trong phủ, học đàn ca, cờ, thơ, họa, làm không biết mệt.
Cho đến khi đứa trẻ trong bụng đích mẫu được sáu tháng.