Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGUYỆT QUÝ VÀ ANH - 3

Cập nhật lúc: 2024-12-24 08:13:09
Lượt xem: 4,193

 

"Ồ, cây vạn tuế nở hoa nè!" Tôi giả vờ kinh ngạc. 

 

Minh Huy vốn nổi tiếng là người không hề để tâm đến chuyện trai gái. Từ thời còn đi học đến giờ dù biết bao cô gái theo đuổi anh, từ hoa khôi trong trường đến quản lý ký túc xá, nhưng chưa bao giờ anh tỏ ra quan tâm đến bất kỳ ai.  

 

"Vậy, khi nào gọi cô ấy đi ăn một bữa, tôi muốn chiêm ngưỡng dung nhan thử xem."  

 

Có chiếc xe xẹt qua bên cạnh, Minh Huy vô thức vòng tay chắn cho tôi, còn tôi thì nắm vạt áo sau lưng anh rất tự nhiên.  

 

Cũng may chỉ là trong một khoảnh khắc.  

 

Hai người chúng tôi nhanh chóng tách ra.  

 

Giọng Minh Huy trầm xuống: "Cô ấy đã rời đi vì một số chuyện. Giờ tôi không cần phải tìm cô ấy nữa."  

 

"Đi đâu?"  

 

Anh khẽ cười: "Đến nơi tôi không thể với tới được."  

 

Lời nói của Minh Huy làm tôi hơi khó hiểu.  

 

Rời khỏi nhà Minh Huy nửa năm, giờ quay lại, tôi cảm giác như mình vừa thoát ra khỏi một chuyện tình bi thương nào đó.  

 

---

 

Cuộc gọi từ Thẩm Dữ đến sau đó một tuần.  

 

Kiếp trước, sau khi cãi nhau với tôi, hắn ta vứt lại một thái độ lạnh nhạt và bảo đi tăng ca vài ngày. Tiếp đó, hắn gửi một tin nhắn ngắn gọn thông báo rằng sẽ đi công tác rồi ngang nhiên đến nhà Tùng Vi ở ba ngày.  

 

Khi đó, tôi không liên lạc được với hắn ta. Một mặt tôi tự an ủi mình rằng hắn ta bận rộn, mặt khác tôi lại tự kiểm điểm bản thân, nghĩ rằng có lẽ mình đã sai.  

 

Khi Thẩm Dữ trở về, tôi chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Nhưng thay vì cảm động hay xin lỗi, hắn ta chỉ qua loa có lệ đáp tôi vài câu.  

 

Ngay tối hôm đó, nhận được cuộc gọi nhờ giúp đỡ từ Tùng Vi, hắn ta lại vội vàng rời đi.  

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

---

 

Lúc này, tôi đang thay chậu cho mấy cây hoa, điện thoại đổ chuông nên tôi đành phải bật loa ngoài.  

 

"Alo?"  

 

"Cô đang ở đâu? Thật sự dọn đi rồi à? Tống Như Cảnh, cô không nghĩ lần này mình làm hơi quá mức sao?" Giọng Thẩm Dữ nghe như đang cố gắng kiềm chế lắm rồi.  

 

"Chia tay rồi, tôi dọn đi là để nhường chỗ cho Tùng Vi. Các người chưa biết ơn vì tôi không bóc phốt chuyện ngoại tình tinh thần thì thôi, giờ còn dám gọi điện chỉ trích tôi là sao?"  

 

Tôi bình tĩnh trả lời, vỗ vỗ đất trên tay, chuẩn bị lau dọn sạch sẽ.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyet-quy-va-anh/3.html.]

Đầu dây bên kia dường như đang ngây người, có lẽ vì chưa từng nghe tôi nói với thái độ như vậy bao giờ.  

 

Tôi đứng dậy, dịu giọng nhưng vẫn sắc lạnh:  

 

"Giữ lại một chút thể diện để sau này còn dễ nhìn mặt nhau đi. Tôi đã tha cho các người rồi thì các người cũng đừng làm tôi ghê tởm thêm nữa, được không?"  

 

6

 

Có lẽ Thẩm Dữ thật sự không ngờ sẽ có ngày tôi đối xử với hắn ta như vậy.  

 

Hắn ta kìm nén, hỏi một câu: "Rốt cuộc cô muốn gì?"  

 

"Giả sử tôi có gì với Tùng Vi thật thì đó cũng chỉ là công việc, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô. Tôi đã giải thích hàng trăm lần rồi, vậy mà cô còn trưng ra thái độ kiểu gì thế?"  

 

Phiền phức.  

 

Tôi không thèm để ý đến hắn ta, đặt điện thoại xuống ghế mặc kệ hắn ta tự nói lảm nhảm. Rồi tôi đi cho mèo ăn, dọn dẹp, quay vài đoạn video làm tư liệu.  

 

Đang quay thì Minh Huy về, Viên Tử trong sân lập tức nhảy lên người anh, kêu meo meo không ngừng.  

 

Minh Huy trông có vẻ hơi mệt nhưng vẫn kiên nhẫn bế con mèo nhỏ nghịch ngợm lên, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nó và cười nói: "Nếu để mẹ cưng biết chúng ta ăn vụng đồ hộp thì chắc cô ấy sẽ càu nhàu đến phát điên mất đấy!"  

 

Tôi ngây người: "Anh cho nó ăn đồ hộp à?"  

 

Bảo sao dạo gần đây Viên Tử cứ bám lấy anh, còn phớt lờ tôi hẳn. Tôi đang lấy làm lạ vì trước giờ nó luôn thích ngủ cạnh chỗ tôi cơ mà, sao giờ lại quấn Minh Huy thế này.  

 

Minh Huy liếc tôi, ánh mắt m.ô.n.g lung: "Thôi xong, còn gì bí mật nữa đâu."  

 

Tôi giậm chân: "Nói thật xem, anh hối hận ở chung với tôi rồi nên mới làm thế đúng không?"  

 

Một khoảng lặng trôi qua.  

 

Giọng nói của Thẩm Dữ bất ngờ gào lên từ điện thoại: "…Tống Như Cảnh! Cô đang nói chuyện với ai vậy hả?!"

 

7

 

Tôi và Minh Huy đã ở ghép cùng nhau được hai năm rưỡi.  

 

Hai năm ấy, Thẩm Dữ đi du học, tôi cũng ít khi ở nhà.  

 

Năm đầu tiên, hắn bận học ngoại ngữ để chuẩn bị, đến năm thứ hai thì chính thức vào khóa học rồi hắn kéo dài thêm đến mùa xuân năm thứ ba mới hoàn tất lễ tốt nghiệp và trở về vì một số lý do nào đó.  

 

Tôi không có cha mẹ, người thân duy nhất là bà ngoại nhưng bà cũng đã qua đời khi tôi học lớp 11.  

 

Còn Thẩm Dữ ấy hả? Bố mẹ hắn đã ly hôn từ lâu. Hắn được ông nội già cả và không còn khả năng lao động nuôi lớn.  

 

Lúc nhận được học bổng từ một trong ba trường đại học hàng đầu Anh Quốc, hắn nghiên cứu chi phí sinh hoạt và học phí bên đó thật kỹ rồi cay đắng cười: "Có lẽ chúng ta thực sự không có cách nào thay đổi số phận."  

 

Loading...