NGUYỆT QUÝ VÀ ANH - 10
Cập nhật lúc: 2024-12-24 08:15:56
Lượt xem: 4,273
18
Ông ngoại của Tùng Vi quả thật lâm bệnh nặng.
Tin nhắn của Thẩm Dữ đến đúng như dự đoán:
[Hôm nay anh không thể đợi em dưới lầu được, A Cảnh. Anh biết em không thích Tùng Vi nhưng chờ anh giải quyết xong việc của ông ngoại cô ấy, anh sẽ đến tìm em.]
Không cần tìm. Ai muốn gặp hắn cơ chứ?
Để ngăn chuyện đó xảy ra, tôi chặn luôn số hắn ta.
Ngày định mệnh ấy, cuối cùng cũng đến.
Viên Tử nằm trên đầu giường khi tôi tỉnh dậy. Nó nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt to tròn, sau đó l.i.ế.m tay tôi.
Ông ngoại của Tùng Vi nguy kịch, được đưa vào ICU*. Thẩm Dữ cầm điện thoại lên gọi cho tôi hỏi nên làm gì: cứu hay từ bỏ điều trị? Ở đầu bên kia, Tùng Vi đang khóc nức nở, nghe mà đau xé lòng.
(*Intensive Unit Care: phòng chăm sóc đặc biệt/ phòng điều trị tích cực)
Tôi bất giác nhớ đến bà ngoại mình ngày xưa.
Minh Huy mở cửa bước vào, ánh mắt anh nhìn tôi lo lắng.
"… Buông đi."
Cứu được thì cũng chỉ thêm đau khổ mà thôi.
Nước mắt tôi rơi lã chã.
Thẩm Dữ mắng:
"Em không có chút đồng cảm nào sao hả Tống Như Cảnh?!"
"Tôi nói rồi, từ bỏ điều trị đi." Giọng tôi lạnh lùng. "Anh lấy tư cách gì để bắt tôi đưa ra lời khuyên cho gia đình cô tình nhân của anh? Anh nghĩ tôi sẽ vì chút lương tâm mơ hồ nào đó mà giúp anh à?"
"Loại người không có lương tâm như anh mà cũng xứng sao?"
Tôi thở một hơi thật dài.
"A Cảnh…"
Thẩm Dữ đột nhiên hoảng loạn. Dường như tiếng khóc của Tùng Vi không còn giữ chân được hắn ta nữa. Hắn ta quay người lại:
"Em đang ở đâu? Em thật sự muốn bỏ anh ư? Nghe anh giải thích đã, anh…"
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tất cả những lời biện minh của hắn ta đột nhiên nghẹn lại. Cứ như thể hắn ta vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê:
"Em định đi đâu? Anh sẽ tìm em."
"Đừng đến đây. Nhìn anh chỉ làm bẩn mắt tôi."
Bên ngoài, cơn bão dần tan.
Tôi xách túi đựng mèo lên. Lần này, Viên Tử ngoan ngoãn chui vào túi mà không cần tôi đuổi. Trước đây tôi hay nói đùa với Minh Huy rằng mèo mướp khôn quá mức nhưng thường rất nghịch và dễ ốm. Hôm nay, nó lại rất ngoan. Có phải vì bị nấm mà nó khó chịu không?
Khi trời ngớt mưa, Minh Huy đồng ý đưa tôi và Viên Tử đi khám.
Chúng tôi đến phòng khám thú y.
Không còn chỗ đậu xe, chúng tôi phải đỗ bên đường.
Đột nhiên, …
Thẩm Dữ xuất hiện từ phía đối diện.
Tôi ngẩn người.
Tôi không biết sao hắn ta tìm được tôi, sao lại biết tôi đang ở đây.
Hắn ta bước qua đường, tiến về phía tôi.
Ngay lúc đó, một chiếc xe tải lớn lẽ ra phải dừng đèn đỏ nhưng lại không giảm tốc, lao thẳng về phía chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyet-quy-va-anh/10.html.]
"Thẩm Dữ, đừng qua đây!"
Dù tôi ghét hắn ta nhưng tôi không thể để mình trở thành nguyên nhân khiến người khác chịu đau khổ được.
Thẩm Dữ thoáng sững sờ, có lẽ vì tôi đã chịu gọi tên hắn ta, hắn ta vui mừng chạy tới.
Minh Huy vừa lấy xong đồ ra khỏi cốp xe. Nhìn thấy tôi, anh đột nhiên hét lên:
"A Cảnh!"
Tôi quay đầu về phía anh ấy, mỉm cười, thay lời muốn nói.
Rằng tôi biết mà, tôi sẽ không qua đó đâu.
Chợt, chiếc xe tải lao tới.
Viên Tử trong vòng tay tôi đột nhiên nhảy ra, chạy điên cuồng về phía chiếc xe…
19
Khi tôi tỉnh táo lại, con đường đã trở nên hỗn loạn.
Đủ loại xe phanh gấp hoặc giảm tốc và bóp còi inh ỏi để cảnh báo những phương tiện phía sau.
Tôi cúi xuống, tìm kiếm Viên Tử. Nhưng cứ khi tôi sắp đến gần được nó thì lại bị ai đó đẩy ra sau.
Tôi nhìn thấy bóng dáng trắng đen quen thuộc dưới bánh xe.
Toàn thân nhuốm đầy máu.
Người lái chiếc xe tải đó say rượu. Tôi biết. Gã nồng nặc mùi rượu khi lao về phía tôi, cố thanh minh giải thích gì đó.
Tôi không quan tâm.
Tôi vươn tay kéo Minh Huy.
Anh ấy không giống như tôi kiếp trước, tuy cơ thể không bị nghiền nát nhưng m.á.u me be bét.
Tim tôi như bị bóp nghẹt, đau đớn muốn nổ tung.
Tôi hét lên, sau đó lập tức gọi 120.
Những người xung quanh lao vào giúp tôi và Minh Huy.
Tôi hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra.
Tôi không định chạy đến cứu Thẩm Dữ nhưng Viên Tử trong lòng tôi đột nhiên nhảy ra, không phải chạy bừa ra đường mà nó lao thẳng về phía chiếc xe tải.
Đó là Viên Tử của tôi.
Tôi vốn chỉ định chạy theo và hét lên để dọa nó quay lại.
Tôi không thể chấp nhận việc mất nó được.
Ấy thế mà chiếc xe tải đó bất ngờ chuyển hướng, lao thẳng về phía tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra mình không thể tránh được số phận.
Một đôi tay mạnh mẽ đẩy tôi ra ngoài.
Tôi ngã, còn Minh Huy đứng chắn trước xe tải.
20
Minh Huy xuất thân thế nào tôi chưa từng hay biết. Mẹ anh ấy chạy vào phòng bệnh, nhìn anh ấy với ánh mắt đầy lo âu. Bác ấy nhìn cả tôi. Bác ấy biết nguyên nhân của sự cố tai nạn này là từ tôi nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu coi như chào hỏi.
Tôi ngồi đó, toàn thân run rẩy.
Tôi không ngừng lặp đi lặp lại chẩn đoán của bác sĩ trong đầi: Não bộ bị tổn thương. Sau này không chắc sẽ thế nào, có thể lúc tỉnh lúc mê.
Hôm nay là ngày 11 tháng 5.