Nguyệt Lão Chân Chính - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-03-26 13:36:07
Lượt xem: 222
Ta thừa nhận nhân quả luân hồi nhưng những đau khổ mà bọn họ phải chịu đựng đã vượt quá những gì bọn họ đáng phải nhận.
Cho nên lần này, ta biết rõ Thần nữ không hề cam tâm tình nguyện, biết rõ hai chữ “cưu mang” chẳng qua chỉ là lời giả dối để che giấu sự thật.
Làm sao ta có thể hạ được bút? Làm sao có thể giống như đám tiên quan kia, chỉ vì muốn yên ổn mà tô vẽ cho một sự bình yên giả tạo.
“Bệ hạ.”
Ta lấy ấn Nguyệt Lão ra, đưa tới trước mặt Ngọc Đế.
“Cho ta thời gian ba ngày, ta nhất định khiến Thần nữ khôi phục thần trí. Khi ấy, có ký mệnh khế hay không, cứ để nàng ấy tự quyết định.”
“Nếu như ta không thể làm được thì chức vị Tiên tôn này, ta cũng không muốn làm nữa.”
Ta xoay người rời đi, phía sau, Ngọc Đế cất giọng, trong lời nói mang theo vài phần khó hiểu.
“Tiểu Nguyệt Lão, cần gì phải như vậy?”
“Chẳng qua chỉ là một thần nữ đã tổn hại tiên thể, có đáng để ngươi đặt cược cả thân gia tính mạng không?”
“Có đáng không?”
Ta ngoảnh lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Ngọc Đế, nhẹ gật đầu.
“Nàng xứng đáng.”
Các nàng đều xứng đáng.
8
Ta từng lén xem một quyển sách ở Dao Trì, bên trong có ghi lại một thuật pháp của Vương Mẫu, có thể cứu những tiên nhân độ kiếp thất bại.
Chỉ cần tìm được đủ pháp khí, tiên y và lệnh bài được ban sau khi phi thăng thành công.
Sau đó thỉnh cầu Vương Mẫu ra tay giúp đỡ là có thể khôi phục ký ức và thần trí.
Thần nữ vẫn bị đám trẻ con ôm chặt.
Ta tiến lên, nắm lấy tay nàng.
Bốn đứa trẻ bám chặt lấy nàng như ký sinh trùng, cắn nuốt từng chút sinh khí trên thân thể nàng.
Ta nhìn bốn khuôn mặt hoặc nhiều hoặc ít có nét giống nàng, trong mắt không khỏi dâng lên chua xót.
Rõ ràng là cốt nhục do nàng sinh ra, vậy mà không có một ai thật lòng quan tâm nàng.
Từng đứa, từng đứa, chỉ muốn bòn rút nàng đến tận xương tuỷ.
Ta vung tay, dùng pháp lực đánh văng bốn đứa trẻ ra.
Thần nữ loạng choạng, vẫn cố lao về phía trước để ôm lấy chúng nhưng lại bị một câu nói của ta làm cho khựng lại.
“Nếu như ngươi muốn sống cả đời như vậy thì cứ tiếp tục ôm bọn chúng đi.”
Thần nữ dường như cái hiểu cái không, nàng quay đầu, kinh ngạc nhìn ta.
“Lại đây.”
Ta vẫy tay gọi nàng.
Thần nữ đứng giữa hai lựa chọn, phía sau lưng là tiếng gào khóc thảm thiết của bọn trẻ, trước mặt là lời khuyên nhủ dịu dàng của ta.
“Ta đưa ngươi đi tìm lại ký ức, có được không?”
Cuối cùng nàng cũng cất bước, từng bước khó nhọc tiến về phía ta.
Một bước, hai bước, mỗi bước đều vô cùng gian nan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyet-lao-chan-chinh/chuong-4.html.]
Ta nhìn thấy đôi giày vải của nàng lấm lem bùn đất, vạt áo dính đầy vết bẩn từ đám trẻ, ngay cả đôi tay cũng thô ráp giống như cành cây gãy.
Nữ nhân ở trước mặt ta vào mười ba năm trước, nàng vẫn còn oai phong lẫm liệt, tay cầm trường kiếm, tà áo bay cao trong gió.
Cuối cùng, ta cũng nắm lấy tay nàng, kiên định nở nụ cười với nàng.
“Ta là Nguyệt Lão nương nương, ta sẽ giúp ngươi.”
Đây là trách nhiệm của Nguyệt Lão ta, là điều mà chính ngươi đã từng dạy ta.
9
Chúng ta xuống trần gian, điểm dừng chân đầu tiên là nơi nàng từng lịch kiếp năm xưa.
Nơi này vẫn còn lưu lại dấu vết của Thiên Lôi trên mặt đất, cách đó không xa ta tìm thấy thanh kiếm gãy của nàng trong đám cỏ dại.
Kiếm đã gãy, chỉ còn lại một đoạn ngắn cắm sâu vào trong bùn đất.
Bởi vì không có linh khí, lại chịu gió mưa tàn phá, cho nên lúc này thanh kiếm đã gỉ sét loang lổ.
Thần nữ bước tới, ánh mắt ngơ ngác.
“Đây là kiếm của ngươi, là pháp khí mà trước kia ngươi yêu thích nhất.”
Ta nắm lấy tay nàng, đưa ra phía trước.
Khi đầu ngón tay nàng chạm đến, thanh kiếm trong mắt kẻ khác chỉ là một mảnh sắt vụn lại khẽ rung lên.
Cho đến khi Thần nữ hoàn toàn nắm chặt chuôi kiếm, lớp gỉ sét như dòng nước chảy xuống, rất giống từng dòng huyết lệ.
Những mảnh vỡ còn lại không biết từ đâu bay đến, từng mảnh, từng mảnh, lại hợp vào nhau như cũ.
Thần nữ siết chặt thanh kiếm đã hoàn chỉnh, bỗng nhiên rơi lệ.
Nàng không tự chủ được đưa tay lau nước mắt, sau đó lại ngơ ngác hỏi ta: “Tại sao ta lại khóc?”
Tại sao chứ? Nàng cúi đầu, khẽ thì thầm.
Những ngón tay thô ráp không ngừng vuốt ve thân kiếm, mỗi một lần vuốt ve, kiếm dường như lại sáng lên một phần.
Giọt nước mắt nàng rơi xuống chuôi kiếm, viên bảo thạch lục sắc tượng trưng cho thần nữ Dật Liên đột nhiên phát ra ánh sáng lấp.
“Bây giờ ngươi đã nhớ ra mình là ai chưa?”
Thần nữ lắc đầu, nàng vẫn chẳng có chút ký ức nào.
Còn phải tìm lại tiên y và lệnh bài phi thăng năm đó mới được.
Thế nên, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước.
Phía trước chính là thôn trang nơi nam nhân kia cưu mang nàng nhưng khi Thần nữ càng đến gần, lại bất giác cảm thấy sợ hãi..
Mãi cho đến khi chúng ta gặp một người quen biết nàng.
“Cữu mẫu, người trở về rồi!”
Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, khuôn mặt non nớt, nàng ta tươi cười chạy đến chào đón nhưng Thần nữ lại theo phản xạ trốn ra sau lưng ta.
“Cữu cữu đâu? Tại sao không cùng trở về với người? Lần này lên Thiên đình, đã lấy được ngân lượng về chưa?”
Ta đẩy tiểu cô nương nhiệt tình kia ra xa một chút.
“Ngươi là ai?” Nàng ta nheo mắt lườm ta một cái.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Bằng hữu cũ của nàng ấy.”
“Sao có thể chứ, nàng là một kẻ ngốc, làm gì có bằng hữu.”