Nguyệt Chiếu Cô Thành - Phần 2

Cập nhật lúc: 2025-03-23 11:25:27
Lượt xem: 178

5

Sau khi Cố Tĩnh lập Tạ Uyển làm phi, đêm nào hắn cũng ở trong lều của nàng ta.

Có lần, ta nghe lũ cung nhân bàn tán.

“Vị nương nương mới được chủ nhân sủng ái đến nhường ấy, chỉ e rằng Thịnh tiểu thư sẽ thất sủng mất thôi.”

“Tạ phi và chủ nhân là thanh mai trúc mã, làm sao có thể so sánh với Thịnh tiểu thư? Ta nghe thị nữ bên cạnh Tạ phi nói, trước đây Thịnh tiểu thư được sủng ái là vì dung mạo nàng giống Tạ phi. Chủ nhân chỉ coi nàng như thế thân mà thôi!”

“Bây giờ Tạ phi thật sự đã quay về, Thịnh tiểu thư tất nhiên không còn chỗ đứng. Nếu không, sao đã hầu hạ chủ nhân lâu như vậy mà vẫn chưa được phong tước vị?”

Ta vốn nghĩ rằng, đến nước này, đã không còn điều gì để vướng bận nữa.

Giờ đây, ta có thể đi theo Vũ An, kết thúc tất cả.

Thế nhưng, vào đêm hôm đó, sau khi ta và Cố Tĩnh tranh cãi, hắn liền sai người đào mộ của Vũ An, đem hài cốt chôn giấu nơi khác.

Vũ An của ta, dù đã c.h.ế.t cũng không được yên nghỉ.

Một lần nọ, Cố Tĩnh đích thân tới cảnh cáo ta.

“A Vũ, nếu nàng dám rời khỏi ta, ta đảm bảo nàng vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy t.h.i t.h.ể của Thịnh Vũ An!”

Lời hắn như sấm sét đánh thẳng vào lòng ta.

Từ đó, ta không dám c.h.ế.t nữa.

Ta sợ rằng, nếu ta c.h.ế.t đi, sẽ chẳng còn ai biết hài cốt của Vũ An ở đâu.

Nguyện vọng cuối cùng của ta chính là được chôn cùng chàng.

Vậy nên ta tiếp tục sống, nhưng là một cái xác không hồn.

Cố Tĩnh nhìn bộ dạng ta như vậy, hắn phẫn nộ.

Từ đó, đêm nào hắn cũng tới lều của ta, ngủ bên cạnh ta.

Lúc động tình, hắn vẫn ôn nhu như trước, thì thầm vào tai ta:

“A Vũ, chúng ta quên hết chuyện cũ, đối xử tốt với nhau, có được không?”

Ta mở mắt, không đáp một lời.

Cố Tĩnh cũng không giận, hắn cứ lặp đi lặp lại những lời này mỗi ngày.

Lúc thì nhẹ nhàng dỗ dành, lúc thì khàn giọng tức giận.

Cố Tĩnh vẫn ngày ngày đến lều của ta.

Chúng cung nhân đều nghĩ rằng, trong lòng hắn, người hắn yêu nhất vẫn là ta.

Nhưng kẻ thật sự lo lắng lại là Tạ Uyển.

Nàng ta vốn tưởng rằng mình đã nắm trọn trái tim của Cố Tĩnh, thế nhưng khi thấy thái độ của hắn đối với ta, nàng ta bắt đầu hoảng loạn.

Lúc nàng ta chủ động tìm đến ta, ta không khỏi bật cười.

Hóa ra, người mà Cố Tĩnh yêu cũng chẳng hề tự tin.

Tạ Uyển chưa từng yêu Cố Tĩnh.

Trước đây, nàng ta đối xử tốt với hắn chẳng qua chỉ để lấy lòng mọi người, khiến bản thân trông cao thượng và thiện lương.

Nàng ta nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ vì điều đó.

Khi Cố Tĩnh còn trẻ, bất lực và thấp hèn, nàng ta khinh thường hắn.

Vậy nên, nàng ta đã chọn đại hoàng tử Xích Vũ, người có quyền thế nhất lúc bấy giờ.

Nào ngờ, khi Cố Tĩnh đăng cơ, hắn lại g.i.ế.c c.h.ế.t phu quân của nàng ta.

May mắn thay, Cố Tĩnh vẫn còn yêu nàng ta, vậy nên nàng ta chỉ thuận theo dòng nước mà lao vào lòng hắn.

Lần đầu gặp ta, Tạ Uyển đã nói:

“Thịnh Vũ, ta có thể giúp ngươi rời đi.”

Ta biết vì sao nàng ta muốn giúp ta.

Sự tồn tại của ta giống như một cái gai trong lòng nàng ta.

Chỉ cần nhổ bỏ, nàng ta mới có thể yên tâm.

Vừa hay, ta cũng muốn rời đi.

Nên lần này, ta không từ chối.

Ta nhìn vào mắt Tạ Uyển, chậm rãi nói:

“Đưa tro cốt của Thịnh Vũ An cho ta, ta sẽ lập tức rời đi.”

Ta chắc chắn rằng Tạ Uyển sẽ làm theo.

Vì trong mắt nàng ta, sự khẩn trương đã quá rõ ràng, nàng ta thậm chí còn không cố giấu đi.

Chỉ cần ta đi, nàng ta sẽ càng dễ dàng chiếm lấy lòng Cố Tĩnh.

Nàng ta mong điều này còn hơn bất cứ ai.

Thế nhưng, ta đã không thể rời đi.

Vì ta có thai.

Ta đã hai tháng không có kinh nguyệt.

Người hầu bên cạnh ta phát hiện điều bất thường, liền nhanh chóng bẩm báo Cố Tĩnh.

Hắn sai thầy thuốc giỏi nhất trong bộ tộc đến chẩn mạch.

Quả nhiên, ta mang thai thật.

Đây là đứa con đầu tiên của Cố Tĩnh.

Hắn vô cùng vui mừng.

Nhưng ta lại chẳng thể nào vui vẻ nổi.

Đứa trẻ này… lẽ ra không nên xuất hiện trên đời.

6

Cố Tĩnh nhẹ nhàng chạm vào bụng phẳng của ta, như thể đang chạm vào một báu vật quý hiếm, giọng hắn trầm thấp, ôn nhu mà nguy hiểm.

“A Vũ, buông bỏ đi. Từ nay về sau hãy đối xử tốt với nhau, được không?”

Gương mặt tươi cười của Cố Tĩnh lúc này càng giống Vũ An của ta hơn bao giờ hết.

Trong một thoáng, ta có chút ngẩn ngơ, không kiềm được mà lẩm bẩm:

“An…”

Cố Tĩnh sững người, rồi rất nhanh khôi phục thần sắc, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng dỗ dành, tựa như đang an ủi chính bản thân mình.

“A Vũ, không sao đâu. Nàng sẽ quên hắn rất nhanh thôi… rất nhanh thôi.”

Ta không hiểu lời hắn nói.

Vũ An là sao sáng trong lòng ta, là tín ngưỡng của ta.

Làm sao có thể quên được?

Khi Tạ Uyển bước vào, nhìn thấy ta và Cố Tĩnh đang thân mật, nàng ta thoáng biến sắc, nhưng rất nhanh lại điều chỉnh lại biểu cảm, nhẹ giọng gọi.

“Chủ nhân.”

Cố Tĩnh thậm chí không buồn nhìn nàng ta, chỉ nhàn nhạt nói:

“A Vũ đang mang thai, thân thể không khỏe. Nếu không có chuyện gì quan trọng, sau này đừng quấy rầy nàng ấy.”

Sắc mặt Tạ Uyển méo mó trong thoáng chốc, nhưng nàng ta lập tức gật đầu, rời đi.

Ta biết, nàng ta sẽ không ngồi yên nữa.

Quả nhiên, đêm hôm đó, Tạ Uyển lẻn vào lều của ta.

Ánh trăng ngoài cửa lều hắt lên gương mặt nàng ta một vẻ mơ hồ u tối.

Nàng ta nhìn ta đầy ghen tị, giọng nói lạnh băng:

“Ta không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy. Nói là muốn rời đi, vậy mà giờ lại mang thai, muốn dùng đứa bé để trói buộc hắn sao?”

Ta lật một trang sách, không nhanh không chậm đáp lời:

“Ngươi không cần phải tức giận như vậy. Đứa bé này vốn là ngoài ý muốn, ta chưa từng thay đổi quyết định. Chỉ là ngươi hành động hơi chậm chạp mà thôi.”

Tạ Uyển thoáng bất ngờ khi nghe ta nói vậy. Nàng ta cau mày, chậm rãi ngồi xuống trước mặt ta, nghi hoặc hỏi lại:

“Ngươi thật sự vẫn muốn đi?”

Ta đặt sách xuống, nhìn nàng ta, giọng nói bình thản mà chắc chắn:

“Phải.”

“Còn đứa bé trong bụng ngươi thì sao? Ngươi có thể nhẫn tâm sinh nó ra mà không có cha sao?”

Ta bật cười, chậm rãi nói từng chữ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyet-chieu-co-thanh/phan-2.html.]

“Đây là con của ta, chỉ của ta thôi. Nó không liên quan gì đến bất kỳ ai khác.”

Tạ Uyển nghe vậy, vẻ mặt cuối cùng cũng buông lỏng.

“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi không yêu hắn.”

Nàng ta khẽ thở dài, rồi lại cười nhạt:

“Tốt nhất là không nên yêu. Nếu không yêu, sẽ không lưu luyến. Nếu không lưu luyến, sẽ không vướng bận.”

Sau đó, nàng ta nói cho ta biết:

“Hắn vừa biết tin ngươi mang thai, liền để tâm đến ngươi hơn. Phải đợi thêm vài ngày nữa. Ta đã điều tra được tro cốt của Thịnh Vũ An bị giấu trong từ đường tổ tiên của bộ tộc Kỳ Lệ. Ta đã sai người bí mật mang đi. Khi ngươi rời khỏi đây, ta sẽ đưa tro cốt của hắn và phụ thân ngươi cho ngươi. Ngoài ra, sẽ có người hộ tống ngươi rời khỏi lều trại. Ta chỉ mong, ngươi đừng quên ước định của chúng ta.”

Ta gật đầu, cười nhạt:

“Yên tâm đi.”

Ta biết, đây là sự đảm bảo cuối cùng của Tạ Uyển.

Tháng sau, ta an phận ở trong lều.

Mỗi ngày, ta cắm hoa, uống trà, đọc sách.

Cố Tĩnh vì muốn ta vui vẻ, đã sai người mang đến rất nhiều món đồ chơi của Trung Nguyên, để ta không cảm thấy nhàm chán.

Ta ngoan ngoãn uống từng bát thuốc an thai, thái độ đối với Cố Tĩnh cũng tốt hơn rất nhiều.

Kết quả là hắn không còn quá nghiêm khắc với ta nữa.

Có lúc chán nản, còn cho phép ta ra ngoài đi dạo.

Có lẽ do ta đã uống quá nhiều thuốc, nhưng thai nhi vẫn không ổn định.

Cũng có lẽ, nó biết mình không nên xuất hiện trên đời này.

Thái y nói, đi lại nhiều sẽ tốt hơn cho thai nhi.

Vậy nên, gần đây, Cố Tĩnh thường xuyên nắm tay ta, cùng ta đi dạo bên ngoài lều.

Trong chớp mắt, đã đến ngày hẹn rời đi.

Đêm ấy, ánh trăng sáng vằng vặc.

Cố Tĩnh nằm bên cạnh, ngủ rất sâu.

Ta lặng lẽ thu dọn hành lý.

Không mang theo bất kỳ thứ gì, chỉ cầm theo rất nhiều đồ trang sức bằng vàng bạc.

Ta muốn đến Trung Nguyên.

Bởi vì, khi còn nhỏ, ông ta từng kể ta nghe về Trung Nguyên.

Đó là một vùng đất tràn ngập hoa nở, chim hót, có sông hồ, núi non…

Khác xa với sa mạc khô cằn này.

Quan trọng hơn hết, bàn tay của Cố Tĩnh không thể với tới Trung Nguyên.

Chỉ cần đến được nơi đó, ta sẽ được an toàn.

7

Nhưng Trung Nguyên cách sa mạc quá xa, mang theo nhiều bạc hơn một chút cũng có lợi cho ta.

Ta có thể mua một mảnh sân nhỏ ven hồ sen, mỗi ngày hái hoa, bán củ sen kiếm sống.

Dù không làm gì, số bạc mang theo cũng đủ để ta và hài tử có một cuộc sống vô ưu vô lo.

Trước khi đi, ta thả thuốc vào chén trà mà Cố Tĩnh vẫn uống mỗi đêm, đủ để hắn ngủ say suốt cả đêm mà không hay biết gì.

Đến lúc phải đi rồi.

Khi nhận lấy tro cốt của Vũ An, của cha và ông nội, Tạ Uyển chúc ta lên đường thuận lợi.

Ta cũng chúc nàng ta mọi điều ước đều thành sự thật.

Tạ Uyển không phải kẻ xấu, có chăng chỉ là người phụ nữ biết tính toán cho chính mình mà thôi.

Nàng ta chưa từng thực sự làm tổn thương ta, vì thế, ta thật tâm mong nàng ta có thể hạnh phúc.

Sau đó, ta quay lưng, bỏ lại tất cả phía sau, rời khỏi lều trại hoàng gia của bộ tộc Xích Vũ.

Ta trở về quê hương, rải tro cốt của cha và ông nội lên cát vàng bộ tộc Kỳ Lệ.

Khi còn sống, họ từng nói, nếu có một ngày phải rời khỏi nhân gian, hãy để xương cốt họ theo gió tung bay trên khắp thảo nguyên.

Giờ đây, bộ tộc Kỳ Lệ đã bị diệt vong, ta chỉ có thể để họ ở lại quê hương này, mãi mãi bảo vệ vùng đất mà họ từng yêu quý.

Nhưng Cố Tĩnh không chịu buông tha ta.

Hắn dẫn theo mười con ch.ó săn, lần theo mùi hương của ta mà truy đuổi.

Một đường đuổi đến tận biên giới giữa sa mạc và Trung Nguyên—sông Mosa.

Ta chạy trốn suốt một ngày một đêm, sức lực cạn kiệt, khi vừa định vượt sông, thì bị hắn đuổi kịp.

Cố Tĩnh cưỡi ngựa, ánh mắt đỏ ngầu, quầng thâm dưới mắt rõ ràng chứng tỏ hắn đã lâu không ngủ.

Hắn xuống ngựa, từng bước tiến lại gần, giọng nói dịu dàng mà nguy hiểm.

“A Vũ, ngoan nào. Nếu nàng không muốn cùng ta trở về, ta sẽ không ngại chơi trò mèo vờn chuột này với nàng.”

Ta từng bước lùi về phía sau, cho đến khi chân chạm vào bờ sông Mosa lạnh lẽo.

Bỗng nhiên, một cơn đau dữ dội quặn lên từ bụng dưới, một dòng m.á.u ấm nóng chảy xuống giữa hai chân.

Ta có thể cảm nhận rõ ràng, đứa trẻ này đang dần rời khỏi cơ thể ta.

Từng giọt m.á.u nhiễm đỏ tấm váy trắng, ta không thấy đau đớn quá nhiều, ngược lại chỉ có cảm giác nhẹ nhõm.

Cuối cùng, ta cũng có thể đi tìm Vũ An rồi.

Cố Tĩnh cũng nhìn thấy vũng m.á.u lớn dưới chân ta, vẻ mặt hắn hoảng loạn chưa từng có, trong giọng nói còn mang theo cả sự cầu xin.

“A Vũ, ta không quan tâm nàng có yêu ta hay không, cũng không quan tâm nàng có từng yêu Thịnh Vũ An hay không. Chỉ cần nàng theo ta trở về, chỉ cần nàng còn sống!”

Lần đầu tiên, ta thấy Cố Tĩnh khiêm nhường như vậy.

“Cố Tĩnh, ngươi rõ ràng yêu Tạ Uyển. Vì sao bây giờ lại thay đổi, không ngừng theo đuổi ta như vậy?”

“A Vũ, ta vẫn luôn yêu nàng. Ta từng nghĩ mình yêu Tạ Uyển, nhưng đến đêm nàng rời đi, ta mới biết, người ta yêu từ đầu đến cuối vẫn chỉ là nàng. Tạ Uyển chỉ là thứ tình cảm si mê của tuổi trẻ, là vết thương lòng mà ta không cam tâm.”

Hắn siết chặt nắm tay, cười khẽ một tiếng, như đang tự chế giễu chính mình.

“A Vũ, Tạ Uyển c.h.ế.t rồi, giữa chúng ta sẽ không còn bất kỳ trở ngại nào nữa.”

Lời hắn nói khiến ta không khỏi chấn động.

Ta ngước mắt nhìn hắn, không dám tin mà hỏi:

“Ngươi g.i.ế.c nàng ta?”

Ánh mắt Cố Tĩnh lạnh lẽo, không có chút d.a.o động nào.

“Nàng ta thả nàng đi mà không có sự cho phép của ta. Nàng ta đáng chết.”

Ta nhắm mắt, mệt mỏi lắc đầu.

Ta không muốn nhìn hắn nữa.

Chỉ siết chặt tro cốt của Vũ An vào lòng, cơ thể mất m.á.u quá nhiều khiến đầu óc ta trở nên mơ hồ.

Ta khẽ nói:

“Cố Tĩnh, ta mệt mỏi rồi. Trước kia, ta cố gắng sống vì con. Nhưng bây giờ, con đã tự mình rời đi… Đã đến lúc ta đi tìm Vũ An rồi.”

“Cố Tĩnh, ngươi là một bậc minh quân, có tài có trí, có mưu lược vĩ đại. Đừng tự huyễn hoặc mình nữa. Ta chưa từng yêu ngươi.”

“Chàng ấy… sắp đến để dẫn ta đi rồi.”

“A Vũ! Đừng! Đừng mà!”

Cố Tĩnh vươn tay về phía ta, nhưng ta không còn nghe thấy gì nữa.

Ta ngước nhìn bầu trời đêm mênh mông.

Trăng sáng vằng vặc, bên cạnh là vô số những vì sao lấp lánh.

Ta dường như thấy được Vũ An của ta đang vẫy tay gọi ta.

Gió đêm thổi qua sa mạc mênh mông, vạt váy trắng tung bay.

Ta chạm vào dải lụa đỏ trên tóc, ôm chặt tro cốt của Vũ An, nhẹ nhàng nhảy xuống dòng sông Mosa cuồn cuộn phía sau.

Ta nhắm mắt lại.

Trước mắt ta không còn là sông sâu lạnh lẽo nữa.

Mà là một ốc đảo rộng lớn, sa mạc tràn ngập hoa nở rộ.

Vũ An đứng ở đó, dưới ánh nắng ấm áp, chờ đợi ta, trong mắt là nụ cười dịu dàng như ngày nào.

Ta mỉm cười, chạy về phía chàng, dang tay ôm lấy chàng.

“Vũ An, ta đến đây!”

Loading...