Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nguyện vọng sinh nhật của con gái - 10 (END)

Cập nhật lúc: 2024-12-13 06:30:27
Lượt xem: 1,735

11

 

Tôi trở lại bên cạnh Cố Niên, trên mặt tiếp tục làm Tô An An muốn sinh con với hắn, lén lút dùng thuốc, từ chối mang thai.

 

Tôi không gọi Cố Niên là chồng nữa, không chủ động ôm hắn nữa, không nói những lời làm nũng với hắn nữa.

 

Buổi tối, tôi nằm trên giường nhìn trần nhà, cho dù Cố Niên làm thế nào, đều không chút biểu cảm gì.

 

Tôi không biết hắn có nhận ra sự thay đổi của tôi hay không, tôi nghĩ hẳn là có, bởi vì hắn thường nhìn biểu tình của tôi, nhìn qua đau đớn và mê mang, tựa hồ tôi không phải con người, mà là một thanh đao cắt ở trong lòng hắn.

 

Nhưng sự thật thế nào, tôi không quan tâm. Cố Niên có đau hay không, liên quan gì đến tôi?

 

Dần dần, tôi thực sự sống như một cái xác sống.

 

Ban đầu, thỉnh thoảng tôi còn nói vài câu với Cố Niên, càng về sau, một câu tôi cũng lười nói, chuyện tôi làm nhiều nhất, chính là đứng trước cửa sổ, ngẩn người nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

 

Có mấy lần, tôi mở cửa sổ, đưa tay đón mưa rơi bên ngoài, Cố Niên vội vàng chạy tới ôm tôi từ phía sau, hắn khẩn trương đến run rẩy cả người, toàn thân lộ ra nỗi sợ hãi khiến tôi muốn cười.

 

Hắn nghĩ tôi sẽ nhảy xuống từ đây sao?

 

Không đâu, làm sao tôi có thể lựa chọn nhảy xuống từ đây được.

 

Tôi nghĩ, Cố Niên và tôi thật sự là đồng sàng dị mộng, chúng tôi kết hôn nhiều năm như vậy, hắn vẫn không hiểu tôi chút nào.

 

Vị trí của tôi và Cố Niên dường như đã thay đổi. Lúc kết hôn, luôn là tôi nghĩ cách làm cho hắn vui vẻ, hiện tại, hắn trả lại cho tôi, vắt hết óc làm cho tôi vui vẻ.

 

Nhưng tôi không vui vẻ nổi, nhìn khuôn mặt giống Cố Manh của hắn, sao tôi có thể vui vẻ được chứ?

 

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng lại có một ác quỷ hốt hoảng, cô ấy đang gào thét, cô ấy đang khóc lớn, cô ấy đang nghĩ đến Cố Manh của mình.

 

Thời gian từng chút trôi qua, Cố Niên ở trước mặt tôi càng thêm cẩn thận. Sự kiêu ngạo từng khảm ở trên người hắn từ từ lột da biến mất hầu như không còn, có đôi khi chỉ là một ánh mắt lơ đãng của tôi, hắn sẽ chạy đến trước mặt tôi, hèn mọn nhìn tôi hỏi: “Làm sao vậy?”

 

Cuối cùng, trong lúc chờ đợi, tôi đã chờ được trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông.

 

Ngày tuyết thật lớn đó, cũng lớn như ngày Cố Manh rời đi, bị chôn ở cửa nhà. Tâm tình tôi rất tốt, thay một cái váy trắng xinh đẹp, chủ động đưa tay ôm Cố Niên: “Em muốn một bó hoa cúc nhỏ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-vong-sinh-nhat-cua-con-gai/10-end.html.]

Cố Niên được tôi làm nũng mà hoảng hốt, hôn rồi lại hôn lên trán tôi, hắn mặc áo khoác, đeo khăn quàng cổ, vội vã ra ngoài, một giờ sau hắn mang theo gió tuyết về nhà, trong tay cầm hoa cúc nhỏ tôi yêu nhất.

 

Tôi hôn lại hắn một cái, kéo hắn đến bên bàn ăn, trên đó có bữa sáng tôi làm.

 

Hốc mắt hắn ửng đỏ: “Em còn nhớ rõ, còn nhớ rõ anh thích nhất ăn...”

 

Trong lòng tôi lại đau đớn.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Chóp mũi hắn chua xót, cố nén khóc ăn hết tô mì, ăn xong miếng cuối cùng, hắn đứng lên, đột nhiên biến sắc.

 

Hắn đưa tay tới bắt lấy tay của tôi, lại bị tôi đẩy ra một cách vô tình, tôi lạnh lùng nhìn thân thể hắn chống đỡ hết nổi té ngã trên mặt đất.

 

Hắn mở mắt nhìn tôi, đau đớn: “Đừng, An An, đừng...”

 

Tôi lấy từ phòng bếp ra một con dao, huơ huơ lên cổ hắn: “Cố Niên, tôi vốn định g.i.ế.c anh.”

 

Tôi vứt con d.a.o xuống: “Nhưng tôi lại đột nhiên không muốn nữa.”

 

Tâm tình tôi rất tốt, nâng bó hoa cúc hắn mua giúp tôi lên: “Cố Niên, sao tôi có thể để anh làm bẩn con đường luân hồi của tôi và con tôi chứ? Tôi muốn đi tìm con mình, quãng đời còn lại, anh sống một mình đi.”

 

Tôi mặc áo khoác, cầm hoa cúc và vui vẻ ra ngoài.

 

Đã bao lâu rồi, tôi không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không vui vẻ như vậy. Tôi đi trong gió tuyết, như là tắm mình dưới ánh mặt trời, mỗi hơi thở thối rữa trong cơ thể tôi lúc này đều trở nên sống động.

 

Tôi không kìm lòng được mà ngâm nga khúc đồng dao, nghĩ tới con gái đang ở cuối đường chờ tôi, tôi liền vui vẻ.

 

Tôi đi tới trước mộ Cố Manh, đặt hoa cúc dưới tấm ảnh đen trắng của con bé.

 

Tôi cởi áo khoác, mặc chiếc váy trắng cùng màu với ngày con bé rời đi. Sau đó, tôi từ từ ngồi cạnh bia mộ của con và vòng tay ôm lấy nó.

 

Tôi cười nhắm hai mắt lại, đầu tựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, như là dán lên gương mặt mềm mại của con.

 

Tôi vui vẻ nói: “Con yêu, con yêu, không lạnh, mẹ tới cùng con. Người tuyết lớn tới để đồng hành cùng người tuyết nhỏ."

 

(--END--)

 

Loading...