Nguyễn Nguyễn ngốc nghếch - 9
Cập nhật lúc: 2024-07-13 20:26:12
Lượt xem: 1,635
Khi tôi mười bốn tuổi, một bạn nam trong lớp đã chủ động tiếp cận làm bạn với tôi, chỉ để lừa tôi khỏa thân làm người mẫu cho cậu ta. Cậu ta nói đó là nghệ thuật là thuần khiết, đôi mắt của cậu ta không hèn mọn và hạ lưu.
Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là chậm chạp chứ tôi không ngu ngốc, thực ra trong lòng tôi hiểu rõ.
Nhưng luôn có người coi tôi như kẻ ngốc dỗ dành, tôi lạnh mặt cự tuyệt, bạn nam kia dây dưa không ngớt thì bị Tạ Diệp bắt gặp, bị Tạ Diệp đánh sống dở c.h.ế.t dở.
Sau đó, Tạ Diệp đuổi tất cả những chàng trai xuất hiện xung quanh tôi đi.
Anh ấy nói: “Nguyễn Nguyễn, trên đời này em chỉ có thể tin tưởng anh, em biết không?”
Anh ấy đã bảo vệ tôi bao nhiêu năm rồi, anh ấy mệt rồi, cũng đủ rồi.
Tôi muốn đi tới xem vết thương của Tống Nam Chiếu, Tạ Diệp lại nắm tay tôi.
Tôi quay lại, nhỏ giọng nói: “Tạ Diệp, cậu ấy là bạn của em, em tin cậu ấy sẽ không làm tổn thương em.”
Tạ Diệp không nói chuyện, cúi đầu nhìn tôi, nửa khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối, vẻ mặt nặng nề, sững lại.
Anh ấy gật đầu lặp lại lời tôi nói: “Em tin nó.”
Gần như trong chốc lát, tôi còn tưởng rằng biểu cảm trên mặt Tạ Diệp là đau buồn và ngỡ ngàng, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy giọng nói của Diệp Dao.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Cô ấy lặng lẽ đứng ở cửa ký túc xá ở tầng dưới, lặng lẽ nhìn Tạ Diệp, hỏi: “Tạ Diệp, anh đang làm gì vậy?”
Tạ Diệp quay đầu nhìn cô ấy một cái, sau đó buông tay ra.
10.
Ba ngày sau mẹ tôi đến.
Ngày nhìn thấy bà ấy, tôi háo hức như một con chim ra khỏi lồng, tôi từ từ nhảy vào vòng tay bà ấy mắt tôi ươn ướt.
Mẹ vỗ đầu tôi nói: “Có mẹ ở đây, Nguyễn Nguyễn đừng sợ.”
Trong khoảnh khắc đó, lòng dũng cảm mới dâng trào trong cơ thể tôi.
Mẹ tôi ở lại trường tôi một tuần, ngày cuối cùng chuẩn bị rời đi, bà dịu dàng hỏi tôi: “Mẹ nghe Tiểu Diệp nói con có bạn mới, là con trai, có thể cho mẹ gặp cậu ấy được không? Mẹ không can thiệp vào quyền tự do kết bạn của con. Mẹ chỉ muốn đảm bảo an toàn cho con mà thôi.”
Tôi hiểu rồi.
Tôi đã gửi tin nhắn cho Tống Nam Chiếu nói với anh rằng mẹ tôi muốn gặp anh.
Dừng một chút, tôi nói thêm: “Đừng hiểu lầm, cậu biết hoàn cảnh của tôi mà. Mẹ tôi không có ý gì khác, chỉ là cậu là người bạn khác giới đầu tiên tôi quen từ nhỏ tới lớn. Mẹ tôi chỉ muốn biết liệu cậu có đáng tin cậy hay không thôi. Nếu cậu không thích thì có thể từ chối.”
Những dòng chữ này còn chưa được gõ ra thì tin nhắn của Tống Nam Chiếu đã gửi đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-nguyen-ngoc-nghech/9.html.]
Rõ ràng chỉ một đoạn, nhưng lại giống như kiêu ngạo đứng trước mặt tôi, anh như được voi đòi tiên: “Vậy thì cậu phải thừa nhận tôi là bạn thân của cậu.”
Tôi chậm rãi trợn mắt, chậm rãi xóa tin nhắn còn chưa gửi đi.
Mặc dù Tống Nam Chiếu trước mặt tôi luôn ngứa đòn muốn bị đánh, nhưng ngày gặp mẹ tôi, anh rất chín chắn, còn có chút ngượng ngùng thấp thỏm, đứng ở trước mặt mẹ tôi thành thật nói: “Chào dì.”
Trong lúc họ trò chuyện, tôi ngồi bên cạnh ăn vặt, trước khi rời đi, mẹ tôi đã rất vui vẻ hòa nhã với Tống Nam Chiếu.
Bà ấy thậm chí mời Tống Nam Chiếu đến nhà tôi chơi, như vậy là yên tâm rồi.
Điều này cứ như là chiếc huy chương vàng của Tống Nam Chiếu. Cậu ấy thường xuyên khoe khoang trước mặt tôi rằng mình là bạn thân “được chứng nhận chính thức”.
Vài lần khi tôi cùng Tống Nam Chiếu đang cho Đại Cam ăn ở Cổng Nam, cũng đụng phải Tạ Diệp và Diệp Dao.
Tôi mấy lần muốn chào hỏi, nhưng chưa kịp nở nụ cười, Tạ Diệp đã nhìn đi nơi khác với ánh mắt thờ ơ, như một người xa lạ.
Anh ấy đang tức giận, tôi không biết anh ấy đang tức giận vì điều gì.
Sau đó tôi không còn cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi đã tìm được cách để bản thân được hạnh phúc.
Rồi một ngày nọ, Tống Nam Chiếu hỏi tôi có muốn học vẽ không.
Ngày đó sau khi tôi khôi phục lại bức tranh của anh trên tường, anh tìm cơ hội cho tôi vẽ một bức tranh, nói là mang đến cho mẹ anh xem, mẹ anh là một họa sĩ.
Tôi đã nghe qua tên của mẹ anh, tôi biết bà đã mở nhiều triển lãm nghệ thuật.
Sau này, khi tôi ở phòng vẽ của Tống Nam Chiếu, anh đã dạy tôi một số kiến thức cơ bản, sau đó để tôi tự do thể hiện bản thân.
Giây phút cầm thuốc màu lên, tôi có cảm giác như mình đã tìm được phần linh hồn còn thiếu kia, cọ vẽ đã bổ sung đầy đủ sự khiếm khuyết của tôi.
Tôi có thể ngồi cả ngày trong phòng vẽ, tôi thích cảm giác được thể hiện cảm xúc bên trong mình trên tấm vải trắng.
Khi tôi vẽ, sẽ không ai nói tôi chậm chạp.
Sau đó, không có tin tức gì sau khi Tống Nam Chiếu mang bức tranh đi, tôi tưởng là do mình thể hiện quá kém, nhưng bây giờ anh lại đứng trước mặt tôi hưng phấn nói: “Nguyễn Nguyễn, mẹ tôi nói cậu rất có năng lực, bà nguyện ý mời cậu vào phòng vẽ, cậu có bằng lòng không?”
11.
Đây là một chuyện lớn.
Bố mẹ tôi đặc biệt đưa tôi đến đây thăm hỏi Tề Mạn, mẹ của Tống Nam Chiếu.
Bà ấy lấy tranh của tôi ra cho bố mẹ tôi xem, nhẹ nhàng nói: “Thật ra có rất nhiều khuyết điểm, nhưng tôi cảm thấy con bé là một nhân tài có thể bồi dưỡng ”.