Nguyễn Nguyễn ngốc nghếch - 5
Cập nhật lúc: 2024-07-13 20:25:06
Lượt xem: 1,118
Anh ấy nói: “Nguyễn Nguyễn, anh lo có người bắt nạt em.”
Nhưng bây giờ, anh ấy lại nói cho Diệp Dao.
Đúng vậy, dù sao thì Diệp Dao cũng là bạn gái của anh ấy, anh ấy lại chăm sóc tôi như vậy, anh ấy nói với Diệp Dao, có lẽ là để tránh bị nghi ngờ.
Một số bạn cùng phòng nhìn tôi với ánh mắt rực lửa, trong mắt họ có vẻ tò mò, như thể họ đang nhìn thấy một con khỉ có thể tự mặc quần áo.
Tôi không thể trốn dưới ánh sáng, nhưng tôi không muốn Diệp Dao và Tạ Diệp có hiểu lầm nên tôi gật đầu.
Diệp Dao thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn tôi với nụ cười trong mắt. Ngay khi cô ấy đảo mắt, vẻ mặt đột nhiên trở nên đầy hứng thú.
Cô ấy hỏi tôi như đang trêu một con chó: “Trí thông minh của cậu là bao nhiêu? Cậu có biết chín nhân chín bằng mấy không?”
Đó là một sự xúc phạm, mặc dù tôi phản ứng chậm hơn những người khác một chút, tôi vẫn có thể nghe thấy sự chế giễu và ác ý rõ ràng trong lời nói của cô ấy.
Tôi ngừng cười, nhìn cô ấy một cách vô cảm.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc. Sau đó, cô ấy cố tình nói với giọng phàn nàn: “Thật khó chịu. Tại sao trường học loại người gì cũng có thể cho vào vậy, vậy mà lại còn cùng kẻ ngốc ở chung.”
Nói xong, cô ấy nhìn tôi với vẻ chán ghét và hỏi: “Cậu sẽ không phát bệnh chứ?”
Mặc dù trước đây Diệp Dao đã dẫn đầu cô lập tôi trong ký túc xá, nhưng hai người bạn cùng phòng còn lại vẫn nói chuyện với tôi, sau khi Diệp Dao nói những lời này, thái độ của những người bạn cùng phòng đối với tôi rõ ràng đã thay đổi, họ sợ hãi tránh mặt tôi.
Cứ như thể tôi không phải ngu ngốc mà mắc bệnh truyền nhiễm.
Không có vấn đề gì, phản ứng của tôi rất chậm.
Tôi tự ôm mình trên giường, tự nhủ: Nguyễn Nguyễn, đừng buồn. Đừng buồn, mày không phải kẻ ngốc, chỉ là ông trời đã ban cho bạn tốc độ âm 1,0x mà thôi.
Nhưng đây chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng.
Mọi người trong lớp nhanh chóng biết đến chuyện của tôi, họ lén nhìn tôi thì thầm.
Tôi phải chịu đựng sự cô lập tập thể trong lớp
Không ai bắt nạt tôi, họ chỉ phớt lờ tôi.
Tôi luôn ngồi một mình trong góc lớp, giáo viên không quan tâm tôi làm gì và không ai sẵn sàng lập nhóm với tôi khi làm bài tập nhóm.
Đúng rồi, dù sao thì tôi cũng không cần đi thi nên nếu lập đội thì chắc họ sẽ bị liên lụy.
Tôi giống như một người vô hình trong lớp học.
Tôi nằm xuống ghế nhìn tia nắng ngoài cửa sổ, nhìn tia nắng nhích dần dưới bóng cây. Khi bóng của tán cây di chuyển đến bàn học của tôi, giờ học đã kết thúc.
Khi tan học sắp kết thúc, tôi nhận được tin nhắn từ Tạ Diệp, hỏi tôi hôm nay có muốn ăn tối với anh ấy và Diệp Dao không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-nguyen-ngoc-nghech/5.html.]
Tôi nói: “Không cần đâu, em muốn ăn một mình.”
Hai tuần trước, tôi bắt đầu ăn một mình vì muốn tự lập.
Tạ Diệp không miễn cưỡng tôi, như có sự quan tâm, lại hỏi: “Có người bắt nạt em sao?”
Có lẽ anh ấy đã nghe thấy lời bàn tán về việc tôi là kẻ ngốc, tôi nghe thấy Diệp Dao xin lỗi anh ấy trong ký túc xá: “Xin lỗi, Tạ Diệp, em chỉ nói với một vài bạn cùng lớp, ý định của em là để mọi người quan tâm đến Nguyễn Nguyễn nhiều hơn. Em không biết sẽ có người đăng để cười nhạo cô ấy.”
Lý do này thật hoàn hảo tốt bụng, Tạ Diệp đã nhanh chóng tha thứ cho cô ấy.
Nhưng sau đó, Tạ Diệp thường xuyên hỏi tôi có ai bắt nạt tôi không.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tay tôi dừng lại trên bàn phím chín ô vuông của điện thoại, phải mất một lúc tôi mới gõ được một từ: “Có.”
Trước khi gửi đi, tôi chợt nghĩ đến mẹ khi đến trường A, mẹ luôn vui vẻ và lo lắng. Ở nhà, tôi thường xuyên nhìn thấy mẹ lén lút rơi nước mắt sau lưng.
Tôi bắt đầu học piano và violin trước khi lên bảy tuổi. Mọi giáo viên đều khen tôi thông minh. Bà ấy có lẽ là người buồn nhất khi tôi trở nên như thế này.
Lúc đó, có người đề nghị bố mẹ tôi sinh thêm một đứa con nhưng bà kiên quyết từ chối.
Bởi vì bà ấy sợ những đứa em bình thường sẽ làm bà ấy phân tán tình yêu dành cho tôi.
Bà ấy nói Nguyễn Nguyễn thật đáng thương, bà không thể trao đi một nửa tình thương của người mẹ được nữa.
Nếu tôi nói với Tạ Diệp rằng tôi đang bị cô lập tập thể, anh ấy chắc chắn sẽ nhờ bố mẹ đưa tôi về nhà để bảo vệ.
Tôi không muốn làm mẹ tôi buồn.
Nghĩ đến đây, tôi dừng lại và xóa chữ “có” xóa đi.
Tôi nói: “Không, mọi người đều rất tốt với em^_^”
Tạ Diệp tin tôi khi tôi nói điều này, anh ấy cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Trên thực tế, tôi mơ hồ có thể cảm nhận được sự quan tâm của Tạ Diệp đối với tôi dường như chỉ là chuyện thường tình mà thôi.
Sự quan tâm của anh ấy là nghĩa vụ và trách nhiệm nhưng nó không xuất phát từ sự chân thành.
Nếu tôi nói với anh ấy rằng tôi bị Diệp Dao cô lập chèn ép trong ký túc xá, có lẽ anh ấy sẽ rất khó chịu.
Bởi vì điều đó có nghĩa là anh ấy phải giúp tôi giải quyết mớ hỗn độn đó một lần nữa, như mọi lần trước.
Hơn nữa, người chèn ép tôi lại chính là Diệp Dao.
Anh ấy thích Diệp Dao như thế.
Tôi nghĩ tốt hơn là không nên nói với anh ấy.