Nguyện Một Đời Yêu Không Hối Tiếc - Chương 8: Giương Cung

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-07 08:00:53
Lượt xem: 4

 

  Nhuệ Vũ tiến vào cổng thành rồi không chút chậm trễ tới diện kiến Thái Hậu và Hoàng Thượng. Sự trở về lần này mang theo bao nhiêu vinh quang cho Nhuệ Vũ và niềm hi vọng cho phe Thái Hậu.

Thái Hậu mỉm cười hài lòng: Ngươi đã làm rất tốt, chắc hẳn đã rất khó khăn cho ngươi nhưng bỏ qua tất cả thì chúng ta nên hoan nghênh sự trở về tất thắng lần này. Ta sẽ có phần thưởng thật hậu hĩnh cho ngươi. Nào, mau nói cho ta biết ngươi muốn được ban thường gì nào?

Trái lại với thái độ vui mừng của Thái Hậu thì chân mày của Hoàng Thượng vẫn luôn cau lại từ khi Nhuệ Vũ bước vào diện kiến. Thái Hậu vừa ngắt lời thì Hoàng Thượng liền khiển trách: Dù có vội để nhận thưởng đến mấy thì cũng phải xử lý vết thương trước chứ? Tới diện kiến ta và Thái Hậu mà ngươi lại mang cái bộ dạng nhếch nhác đó ư? Dù sao tin tức toàn thắng cũng đã được mật báo về từ trước rồi, ngươi đâu cần phải lê lết thân tàn tới bẩm báo nữa.

Thái Hậu đang vui mừng nên cũng nhẹ nhàng xoa dịu Hoàng Thượng: Hoàng Thượng đừng quá khắt khe với Lâm thị vệ như vậy, chẳng qua cô ấy cũng chỉ muốn bẩm bao theo đúng trình tự thôi mà. Chuyện này không nên chấp nhặt, còn về vết thương thì xin Hoàng Thượng chớ lo lắng, ta sẽ điều thái y giỏi nhất mang dược liệu tốt nhất để trị thương cho Lâm thị vệ.  

  Thái Hậu đã liên tiếng nên chân mày của Hoàng Thượng cũng dần giãn ra, nhưng ánh mắt hướng về Nhuệ Vũ lại rất hỗn độn, vừa có chút tức giận nhưng lại có chút trìu mến. Vừa lo lắng nhưng lại vừa hờn dỗi, vừa quyến luyến nhưng lại bất lực khi không thể nói thành lời.

  Nhuệ Vũ biết Hoàng Thượng vẫn còn giận khi nàng nhất quyết bỏ đi cho dù hắn đã hết mực can ngăn, thậm chí thổ lộ lòng mình cũng chỉ để giữ nàng ở lại. Lần trở về này biết sẽ càng thêm khó xử nên ngay từ khi diện kiến tới khi Hoàng Thượng lên tiếng thì nàng vẫn chưa một lần dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thái Hậu mỉm cười khích lệ Nhuệ Vũ nói ra mong muốn và còn đưa ra gợi ý: Sao nào? Ngươi muốn được ban thưởng bao nhiêu vàng bạc của cải để lo cho gia đình hoặc đi tận hưởng cuộc sống phồn hoa của Kinh Thành thì cứ nói.

Nhuệ Vũ chau mày, giọng điệu khẳng khái: Vi thần… thật không dám đòi hỏi vật chất xa hoa chỉ xin Thái Hậu và Hoàng Thượng hạ lệnh cho phép vi thần được điều tra và truy tội của Tể Tướng. Tất cả những việc hắn đã làm cũng đủ khiến lê dân bách tính lầm than, Hoàng tộc lao đao vậy nên nếu buông tha, mặc cho hắn tiếp tục lộng hành thì không biết hắn còn làm ra những chuyện tày đình như thế nào nữa ạ.

Thái Hậu hơi nhướn mày vẻ kinh ngạc rùi bật cười thành tiếng: Thật khá khen cho một nữ nhi nhưng lo chuyện thiên hạ nhiều đến vậy? Quả là hiếm thấy.

Vừa tắt nụ cười thì ngay lập tức cất giọng ngờ vực, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt sắc bén như đang muốn nhìn thấu suy nghĩ của người đối diện: Ta thì lại không tin tự nhiên có người lại hết lòng vì thiên hạ đến thế. Ngươi hãy nói thật cho ta biết rốt cuộc thì ngươi và hắn ta đã có mối thù sâu đậm đến mức nào mà lại khiến người tất tay với hắn đến vậy?

Nhuệ Vũ có chút chột dạ nhưng vẫn giữ vững phong thái: Hắn đã gây ra bao oan trái thì đâu riêng gì đối với vi thần. Giờ đây, vi thần đã một lòng phụng sự Hoàng tộc nên chỉ muốn có thể loại bỏ những mối đe dọa như hắn càng sớm càng tốt mà thôi.

Thái Hậu nhoẻn miệng cười đầy bí hiểm, ánh mắt nhìn xa xăm: Ai khác là kẻ thù với hắn thì ta cũng có thể hiểu nhưng khi người đó lại là ngươi thì…

Thái Hậu chợt im lặng sau câu nói bỏ ngỏ khiến Nhuệ Vũ có phần hoang mang: Vi thần ngu dốt, thật chưa hiểu ý Thái Hậu. Vi thần là kẻ thù của Tể Tướng thì có gì không đúng ạ?

Thái Hậu mỉm cười như để xoa dịu bầu không khí khó xử: Ý ta chỉ là thấy bất ngờ vì một nữ nhân như ngươi lại đủ can đảm đối đầu với hắn ta.

Hoàng Thượng im lặng nãy giờ mới cất lời: Ngươi lo nghĩ cho Hoàng Tộc như vậy là điều đáng khen nhưng lòng trung thành còn nhiều cách khác để thể hiện chứ không nhất thiết cứ phải đảm đương những việc bất khả thi.

Thái Hậu lại phủ định những gì Hoàng Thượng nói bằng cách tán thưởng: Việc đó có thể bất khả thi với những người khác nhưng ta nghĩ với Lâm thị vệ thì sẽ khác, Chúng ta không nên uống phí tài năng xuất chúng của cô ấy, huống chi đây cũng là thỉnh cầu tha thiết của bản thân cô ấy. Nếu từ chối thì chẳng phải đã phụ tấm lòng muốn được cống hiến của một trung thần sao?

Hoàng Thượng định tiếp lời thì Thái Hậu đưa tay chặn lại: Ngươi hãy cho ta biết kế hoạch của ngươi là gì nếu được ta chấp thuận không?

Nhuệ Vũ: Muôn tâu Thái Hậu, kế hoạch của thần thì phải cần tới sự giúp đỡ và giúp sức của Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu thì mới có thể tiến hành được ạ.

Thái Hậu khẽ nhếch một cung mày vẻ tò mò: Cần ta và Hoàng Thượng giúp ư?

Nhuệ Vũ dõng dạc trình bày: Thái Hậu ngày càng bị Tể Tướng lấn át là bởi vì lực lưỡng giữa hai người đã không ở mức cân bằng mà đang nghiêng về phe Tể Tướng. Vậy, chỉ cần giảm bớt thế lực của hắn thì ắt thế cục sẽ trở lại cân bằng, lúc bấy giờ Thái Hậu sẽ có cơ hội phản đòn. Thế lực chính của hắn là quân đội nên tất nhiên hắn có sự ủng hộ của các tướng quân và hắn đang dần bánh trướng thế lực tới các đại quan trong triều. Tuy nhiên các đại quan lại đứng về phía Thái Hậu nên trước mắt có thể bảo toàn được địa thế. Giờ đây việc chính là củng cố lại quyền lực của Thái Hậu và Hoàng Thượng trong lòng các tướng quân. Để lôi kéo họ hoàn toàn đứng về phía Thái Hậu trong một sớm một chiều là chuyện bất khả thi nhưng nếu khiến họ d.a.o động và cảm thấy nghi ngờ về hiểu biết của mình từ xưa tới nay thì lại có thể. Để hạ bệ Tể Tướng thì rất khó nhưng để nâng tầm sức mạnh cho Hoàng Tộc thì lại không hề khó. Vì nếu chỉ nói thôi thì cho dù có phóng đại lên bao nhiêu lần cũng đâu có gì khó, quan trọng chỉ là nói làm sao để họ tin mà thôi.

Hoàng Thái Hậu gật gù: Ta hiểu. Nhưng bọn chúng đều đã vào sinh ra tử cùng Tể Tướng, lại phụng sự hắn suốt thời gian qua thì quả thật sẽ không thể thay đổi dễ dàng như ngươi nói đâu.

Nhuệ Vũ gật đầu, ánh mắt kiên định: Đúng vậy thưa Thái Hậu! Nhưng từ khi Tiên Đế băng hà thì giang sơn vẫn luôn thái bình, các tướng lĩnh sống trong nhung lụa nên dần dần cũng chỉ như ngựa tốt nằm chuồng mà thôi. Theo những gì thần đã thu thập được trong thời gian qua thì Tể Tướng đãi ngộ chúng rất tốt, thậm chí là vô cùng nuông chiều, nhắm mắt làm ngơ mặc cho chúng ra sức lộng hành, phô trương quyền thế. Thần nghĩ Tể Tướng làm vậy là họ trở nên thụ động mà phải phụ thuộc vào hắn sau này. Tể tướng biến họ từ những chiến binh gai góc thành những con nghiện của quyền lực và tiền bạc, lúc bấy giờ sẽ dễ dàng nắm thóp mà sai bảo. Suy cho cùng thì những tướng quân cũng đều đã có tuổi, tuy có kinh nghiệm chinh chiến nhưng cũng chẳng dùng được lâu nữa. Cái hắn cần chỉ là tận dụng quyền lực trong tay của các tướng quân để bánh trướng thế lực mà thôi. Còn đội quân mà hắn đang gầy dựng là để thiết lập một hệ thống mới: Vừa tinh nhuệ vừa trung thành, dễ khống chế. Điển hình tiêu biểu chính là Tiêu Minh – Tên cận vệ vẫn lúc sát cánh theo hắn mọi lúc mọi nơi.

Thái Hậu mỉm cười hài lòng và tỏ ra có chút ngạc nhiên: Ngươi đã điều tra tới mức đó nhưng vẫn có thể làm tốt bổn phận của mình cạnh Hoàng Thượng thật khiến ta vô cùng tán thưởng đấy. Ngươi cũng chỉ mới vào cung mà xem ra tình hình cụ thể thế nào đều được ngươi nắm trong lòng bàn tay. Suy ra thì ta và Hoàng Thượng có thể đặt kì vọng vào ngươi thật rồi. Nào! Giờ thì nói xem việc ngươi cần ta và Hoàng Thượng giúp là gì nào?

Nhuệ Vũ khẽ mỉm cười, lòng dần trở nên yên tâm hơn: Thần sẽ đi điều tra cụ thể về các tướng quân vì biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Nếu như Tể Tướng nắm thóp được họ thì chúng ta cũng vậy. Họ cũng chẳng trong sạch gì nên mới cung phụng một kẻ không có lòng trung nghĩa nên sẽ không khó để thao túng. Nhưng việc thành hay bại vẫn là dựa vào Hoàng Thượng.

Mới nghe tới đó thì Hoàng Thượng đã tỏ ra sửng sốt: Sao cơ? Là ta ư?

Nhuệ Vũ nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thượng như muốn tiếp thêm sức mạnh lí trí cho hắn: Đúng vậy ạ! Sau khi đã nắm được toàn bộ sơ hở của phe địch thì Hoàng Thượng phải đích thân diễn một vở kịch lớn mà người chính là kép chính. Thành bại hay không chính là nằm ở người. Chúng đã lộng quyền thì phải có “Uy Long” trấn áp. Nếu như chúng đã coi nhẹ lực lượng của ta thì chỉ cần khiến chúng tin rằng thế lực của ta cũng không hề nhỏ mà còn có thể áp đảo lại đám vô lại như chúng.

Hoàng Thượng nhăn mặt vẻ khó hiểu: Nhưng ta lấy lực lượng đó ở đâu để chúng thấy bây giờ?

Hoàng Thái Hậu mỉm cười đầy ẩn ý: Chẳng phải Lâm thị vệ đã nói chỉ cần làm cho chúng tin là được hay sao?

***

   Bầu trời hôm nay đỏ rực ánh chiều, đàn sếu hối hả nối đuôi nhau về tổ, cánh diều ngậm gió bay vút tận tán mây đã nhuốm màu nắng tàn. Đôi mắt thiếu nữ đong đầy một màu trầm tư, âm thầm nhìn về nơi cuối trời mà không biết có người vừa đứng kế bên nhìn theo mắt nàng. Phải mất một lúc lâu sau Nhuệ Vũ mới nhận ra Hoàng Thượng đang đứng cạnh nàng, nàng thoáng chút giật mình nhưng liền hành lễ.

Nhuệ Vũ kính cẩn: Vi thần bất cẩn không biết Bệ Hạ giá lâm. Tội thần…

Không để Nhuệ Vũ nói hết câu thì Hoàng Thượng đã cắt ngang với một nụ cười ấm áp: Ở đây chỉ có ta và ngươi thôi, có thể bớt cứng nhắc được không? Cứ làm vậy ta thấy ngột ngạt lắm.

Nhuệ Vũ khẽ gật đầu nhưng vẫn có chút hoang mang: Hoàng Thượng đích thân giá đáo tới đây, phải chăng có chỉ dụ gì muốn nói riêng với hạ thần ạ?

Trái với vẻ nghiêm túc của Nhuệ Vũ thì Hoàng Thượng lại tỏ ra rất thư thái, hắn mỉm cười khoan thai mà hỏi: Nhuệ Vũ đều nắm rõ mọi thế sự trong cung nhưng liệu có biết tên của ta không?

Nhuệ Vũ khựng lại một nhịp như thể chưa biết phải trả lời sao với câu hỏi có phần kì lạ của Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng chậm dại ngồi xuống bậc cửa rồi mỉm cười thật tươi: Tên ta là Thiên Uy.

Nhuệ Vũ vẫn đứng tròn mắt nhìn người trước mắt mình như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hoàng Thượng ngại ngùng tiếp lời: Hình như đó cũng là cách mà các cặp đôi khác giới thiệu về bản thân trước khi làm quen nhỉ? Tiếc là chúng ta lại ở một hoàn cảnh khác nên đến tận bây giờ mới có thể nói ra. À mà nàng định đứng mãi như vậy sao?

Nhuệ Vũ vẫn đang mơ hồ nhưng cũng cập rập ngồi xuống: Chuyện này… Thần thật sự chưa hiểu lắm.

Hoàng Thượng nhìn nàng đầy trìu mến: Nàng khó hiểu cũng đúng vì có lẽ chỉ mình ta muốn có cuộc gặp gỡ này. Xin lỗi nếu đã làm nàng cảm thấy khó xử.

Nhuệ Vũ vẫn đang hoang mang tột độ thì lại đứng hình thêm khi Hoàng Thượng đưa tay nhéo nhẹ má nàng mà dịu dàng: Biểu cảm của nàng lúc này khiến ta thích thú vô cùng đấy. Nếu như mọi ngày nàng cứng nhắc, nề phép và cương nghị bao nhiêu thì bây giờ lại nhìn đáng yêu bấy nhiêu.

Nhuệ Vũ khẽ ngả người về phía sau để tránh né bàn tay của Hoàng Thượng: Bệ Hạ cao quý như vậy sao có thể…

Hoàng Thượng ngắt lời: Nhưng hôm nay ta muốn chúng ta nói chuyện như những người bạn, như những bằng hữu thực sự nên ta muốn nàng hãy cứ thoải mái mà cư xử với ta.

Chưa đợi Nhuệ Vũ phản ứng lại thì Hoàng Thượng đã trọc ghẹo: Mà có khi nàng cũng quên mất cách cư xử với một bằng hữu như thế nào rồi nhỉ? Suốt thời gian qua nàng đã phải nề phép và đơn độc để theo đuổi con đường riêng của mình rồi mà. Chắc hẳn nàng đã phải chịu đựng nhiều lắm đúng không?

Nhuệ Vũ nhìn về phía xa xăm: Đó là lựa chọn của thần mà, không có gì là dễ dàng trên đời này cả nên nếu như phải trả giá một chút thì cũng đâu có gì lạ.

Hoàng Thượng gật đầu: Nàng nói đúng! Số phận của chúng ta đúng là chẳng có gì là dễ dàng cả và có vẻ như ta cũng đang bắt đầu trả giá cho những gì mình muốn rồi đấy.

Nhuệ Vũ mỉm cười nhẹ nhàng: Điều ngài muốn là gì vậy? Cái giá đó là gì vậy?

Hoàng Thượng nhẹ nhàng quay sang nhìn Nhuệ Vũ một cách trìu mến: Là ở bên cạnh nàng và cái giá phải trả là nghe theo những kế hoạch điên rồ của nàng.

Vừa nói xong hắn liền bật cười đầy thích thú.

Nhuệ Vũ như muốn phân trần: Thần biết đã đẩy người vào nguy hiểm nhưng thật lòng mà nói thì đó là con đường duy nhất để lật đổ Tể Tướng và khi đó thì…

Hoàng Thượng đặt ngón tay lên môi Nhuệ vũ: Ta biết! Ta biết! Ta biết giới hạn của mình là gì và cũng biết nàng đang cố gắng đưa ta ra khỏi màng kèn mà ta vẫn luôn ẩn náu bây lâu. Nhưng cũng nhờ như vậy mà ta có thể cảm nhận được những điều mà trước đây ta chưa từng có, trải qua những cung bậc cảm xúc mà ta chưa từng trải qua. Ta phải cảm ơn nàng mới đúng chứ?

Nhuệ Vũ mỉm cười đầy cảm kích: Để chuẩn bị cho lần đối đầu này, Bệ Hạ cũng đã vất vả suốt ba tháng qua dù biết rằng đó không phải là điều mà người mong muốn.

Hoàng Thượng nhìn xa xăm rồi ân cần thổ lộ: Ta đã từng nói với nàng rằng ta vốn chẳng thiết tha gì với việc tranh quyền đoạt thế như này vì cho dù có thắng cũng chẳng phải thứ mà ta muốn nhưng nếu thua thì lại mất đi thứ mà ta vô cùng trân quý. Đối với ta mà nói cũng chỉ như canh bạc với quỷ dữ. Nhưng vì nàng đã muốn đặt cược nên ta cũng sẽ theo nàng tới cùng nhưng không phải là cổ súy mà là để ngăn cản nàng đưa ra những quyết định sai lầm.

Nhuệ Vũ im lặng như thể không muốn phủ định những gì mà Hoàng Thượng nói.

Hoàng Thượng tiếp lời: Nhưng đây sẽ là lần cuối ta theo nàng, nếu như chuyện này thành công và chúng ta vẫn còn sống thì ta sẽ không để nàng phải gánh vác bất cứ việc gì nữa. Ta sẽ trở thành người mà nàng tin tưởng dựa vào trong suốt phần đời còn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-mot-doi-yeu-khong-hoi-tiec/chuong-8-giuong-cung.html.]

Nhuệ Vũ như muốn lảng tránh vế sau của câu nói vừa rồi nên nửa đùa nửa thật hỏi về vế trước của câu nói: “Chúng ta vẫn còn sống” là sao ạ? Chắc chắn là sẽ sống cho dùng thắng hay bại mới đúng chứ?

Hoàng Thượng khẽ cúi đầu như lặng đi một lát rồi bất ngờ quay sang nhìn Nhuệ Vũ với ánh mắt hoen ướt nhưng đầy sắc bén như đầy sự trách móc: Đến tận bây giờ mà nàng vẫn nghĩ ta chỉ như một đứa trẻ thôi ư? Nàng nghĩ rằng ta không biết những gì mà nàng và Thái Hậu đã bàn bạc hay sao? Vậy đã ta nói cho nàng biết nhé! Sau khi đã thuyết phục được các tướng quân đứng về phía Thái Hậu thì nàng sẽ đấu với Tể Tướng một trận đấu sống còn nhằm chứng minh thế lực thực sự để có thể hoàn toàn có được niềm tin của toàn bộ triều đình. Nếu nàng thắng được hắn thì toàn bộ quần thần sẽ quy phục ta và Thái Hậu cũng như nhất thống thiên hạ. Nhưng nếu nàng thua thì…

Nhuệ Vũ vội vã ngắt lời: Chuyện đó thực sự khó mà xảy ra vì Nhậm thị vệ cũng sẽ kề vai sát cánh với thần, hai đánh một thì hắn có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát được.

Hoàng Thượng bật cười đầy chua chát: Nàng định lừa dối ta đến tận giây phút cuối cùng hay sao mà giờ này vẫn nói những lời như vậy? Ta biết thừa chuyện Nhậm Khải Minh sẽ là người hộ tống ta và Thái Hậu tới nơi an toàn nếu như chuyện bất thành nên chuyện hắn song kiếm hợp bích với nàng là chuyện không thể. Ta biết để đổi lấy lần đối đầu không cân sức này thì nàng đã đặt cược tính mạng của mình cho Thái Hậu chơi một canh bạc với Tể Tướng.

Nhuệ Vũ lại một lần nữa c.h.ế.t lặng, ánh mắt bẽ bàng khi bị Hoàng Thượng lật tẩy nhưng lại ánh lên vài tia xúc động khi phần nào hiểu được con người này.

Hoàng Thượng mỉm cười chát chúa, giọng khẽ gằn lên nhưng cũng không ngăn được hàng lệ đã kìm nén bấy lâu: Nhưng nàng và Thái Hậu cũng sẽ không ngờ tới rằng ta cũng có kế hoạch riêng của mình. Kế hoạch sẽ nằm ngoài dự tính của hai người.

Nhuệ Vũ khẽ chau mày đầy hoang mang và lo lắng hỏi: Người có kế hoạch gì ư?

Hoàng Thượng nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhuệ Vũ rồi nhìn nàng với ánh mắt chất chứa biết bao sầu muộn đan xen với nhưng tâm tình khó tả bằng lời: Nếu thắng thì ta sẽ nắm tay nàng bước đi trong vinh quang, nhưng nếu thua thì ta cũng sẽ nắm tay nàng cùng bước xuống hoàng tuyền. Tuyệt đối sẽ không để nàng đơn độc dù chỉ là một chút.

Nhuệ Vũ vừa nghe xong những lời đó mà cơ thể như mất hết sức lực, nàng thẫn thờ như c.h.ế.t lặng mà không nói nên lời, hàng mi nặng chĩu không thể gắng gượng thêm nữa mà khẽ đóng chặt khiến hàng lệ nóng hổi trượt dài trên gò má.

bánh bao

Như lấy lại được lí trí, nàng vội vã đứng phắt dậy rồi quay lưng đi mà lạnh lùng trả lời: Hoàng Thượng hãy hồi cung nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cuộc gặp ngay mai đi ạ. Xin người đừng suy nghĩ về những điều sẽ không xảy ra đi ạ! Dù kết quả như thế nào thì thần sẽ mãi mãi là trung thần của người.

Hoàng Thượng cũng đứng lên, bước được vài bước thì ngoái lại: Ta đã nói cho nàng biết kế hoạch của ta rồi đấy nên nàng đừng coi ta như người ngoài nữa!

 Chẳng rõ đêm đó liệu cả hai đã trải qua như thế nào nhưng khi gặp lại trên chánh điện thì mọi thứ đều trở nên bình thường. Chỉ có điều bầu không khí lẫn cách đối thoại của cả hai lại vô cùng gượng gạo, nhưng Thái Hậu cũng không mấy bận tâm mà chỉ khích lệ để chuẩn bị cho buổi ra quân đầu tiên trong đêm đó.

  Đêm đó, Lưu tướng quân đang vẫn đang miệt mài dưới ánh đèn xem xét sổ sách một cách chăm chú. Cả Lưu phủ bấy giờ đã chìm vào trong màn đêm tĩnh mịch, sương mờ phủ xuống khắp các tán cây càng khiến cảnh vật đêm này trở nên mộng mị. Bất chợt, Lưu Cường cảm thấy như có một bóng người vừa mới lướt qua chỉ trong chớp mắt, kèm theo đó là một luồng gió thốc tới. Từng ngọn đèn dưới mái hiên dần vụt tắt, lần lượt từng cái một và dưới bóng tối ấy giường như có bóng hình nào ấy đang tiến tới mang theo một uy lực vô cùng mãnh liệt.

Như đã quen với việc binh đao nên Lưu Cường nhanh chóng đưa tay gấp đống sổ sách trên bàn lại rồi với lấy thanh trường kiếm sát bên và sẵn sàng trong tư thế chiến đấu.

Vút!

Một phi tiêu xé gió lao tới dập tắt ánh đèn cuối cùng le lói trong căn phòng khiến Lưu tướng quân cảnh giác cao độ mà rút kiếm khỏi vỏ rồi cẩn thận quan sát xung quanh. Nhưng trong đêm tối hình như có thứ gì đó lướt tới rồi trong giây lát hắn chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng từ kim loại lóe lên rồi sau đó là cảm giác sắc lạnh như băng ghì chặt lên cổ. Hắn mở to mắt như đã nhận biết được tình thế lúc này, cánh cửa phòng lúc ấy chợt mở tung mang theo ánh sang mờ nhạt từ bên ngoài. Lúc bấy giờ hắn mới nhìn được một bóng dáng cao lớn với chiếc áo choàng mũ rộng hầu như che khuất khuôn mặt của người kia.

Ánh sáng từ cây đèn cầy bùng sáng lan tỏa khắp căn phòng và người đang châm đèn không ai khác mà chính là Nhất Đẳng Thị Vệ - Lâm Nhuệ Vũ của Đương Kim Hoàng Thượng khiến Lưu Tướng Quân có chút thất thần và hoang mang tột độ. Khi ánh sáng đã phủ kín căn phòng thì hắn cũng thấy rõ người trước mặt khi người ấy từ từ hạ mũ xuống. Lưu Tưởng Quân trở nên sửng sốt mà thốt lên: Bệ Hạ.

Lúc bấy giờ Nhậm Khải Minh cùng dần hạ lưỡi sao sáng loáng khỏi cổ Lưu Cường rồi lui về phía sau Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng chậm dãi ngồi xuống ghế rồi hạ giọng: Vì sợ kinh động tới những người khác nên Trẫm đành phải xuất hiện theo cách này. Mong Lưu Tướng Quân thông cảm nếu đã làm khanh hoảng sợ.

Lời nói của Hoàng Thượng như thể trấn an và ái ngại nhưng giọng điệu lại đầy ẩn ý hiểm hóc.

Lưu Tướng Quân cố gắng bình tĩnh lại rồi vội vã hành lễ: Bệ Hạ thân chinh tới đây trong bối cảnh như thế này thật sự khiến vi thần không thể chuẩn bị tốt để nghênh đón được ạ. Xin Bệ Hạ thứ tội!

Hoàng Thượng mỉm cười cất giọng đầy giễu cợt: Ta mới là người phải cáo lỗi thì đúng hơn. Lưu Tướng Quân bận trăm công nghìn việc, gia can lại rối ren, lắm thê nhiều thiếp, của nả ê chề quả là biết bao gánh nặng khiến khanh phải lao tâm tổn sức nhiều rồi.

Lưu Tướng Quân vẻ bối rối chỉ biết trả lời quanh co: Bệ Hạ hiểu nhầm rồi, vi thần vẫn chỉ đang cố gắng dốc sức làm tốt bổn phận để không uống phí bổng lộc của triều đình mà thôi.

Hắn bất chợt tỏ ra vô cùng hoảng hốt khi thấy Nhuệ Vũ cầm sấp sổ sách mà hắn đã cố che đậy trước đó trên bàn đến dâng lên Hoàng Thượng. Hắn vươn tay như để cố ngăn cản Hoàng Thượng không mở ra xem, miệng lắp bắp: Hoàng Thượng đã bận trăm công nghìn việc, long thể cần được tĩnh dưỡng không nên để những việc thấp kém này làm ảnh hướng đến người.

Hoàng Thượng lạnh lùng hất tay khiến hắn ngồi thụp xuống trong tư thế rúm ró. Hoàng Thượng liếc mắt qua từng trang giấy, ánh mắt lạnh lùng, hờ hững như thể chẳng có gì bất ngờ về nội dung bên trong. Ngài buông tay để đống sổ sách rơi lả tả trên sàn đất trước ánh mắt sợ hãi của Lưu Tướng Quân, hắn chỉ biết ú ớ những từ vô nghĩa trong miệng mà chẳng thể nói nên lời.

Hoàng Thượng thở dài một tiếng rồi quăng cho hắn một cái nhìn sắc lạnh, giọng điệu nho nhã nhưng lại mang một uy lực vô cùng lớn: Họ Lưu nhà ngươi đúng là hết cứu rồi! Bao nhiêu chiến công hiển hách cũng đều bị hủy hoại trong một tay của người đó Lưu Cường ạ! Vì mấy tên tội thần như ngươi mà khiến ta hao tâm tổn trí rất nhiều đấy có biết không?

Lưu Cường lắp bắp: Chuyện này… Xin Bệ Hạ hãy nghe thần giải thích! Thật sự chuyện này không phải như người nghĩ đâu ạ…

Hoàng Thượng nhếch miệng cười khẩy rồi hất vạt áo đứng lên mà nhìn xuống tên tội thần khốn khổ đang quỳ rạp dưới chân: Ta đâu còn lạ gì những trò này của các ngươi nữa, chỉ có các ngươi không biết ta đã biết những gì thôi. Còn những gì các ngươi làm thì ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, từng việc từng việc một. Các ngươi làm tới đâu là ta biết tới đó chỉ là chưa phải lúc thích hợp để khơi ra thôi. Ta phải áng binh bất động thì các ngươi mới thoải mái phô diễn bộ mặt dơ bẩn ấy chứ. Có cho các ngươi hưởng thụ chút quả ngọt thì mới dễ đưa các ngươi và tròng chứ.

Lưu Cường như ngộ ra điều gì đó: Vậy là bấy lâu nay người đều đã biết ư…?

Bất ngờ Hoàng Thượng dứt khoát rút thanh trường kiếm bên hông Nhuệ Vũ rồi lạnh lùng kề lên cổ Lưu Cường khiến hắn càng trở nên hoảng hốt nhưng lại không dám nhúc nhích vì lưỡi gươm sắc bén đã cắt nhẹ một đường trên yết hầu khiến m.á.u tươi rỉ ra.

Lưu Cường đường đường là một tướng quân từng chinh chiến ngoài sa trường nhưng giờ đây lại trở nên hèn nhát như vậy là bởi vì người đang đứng trước mặt hắn giờ đây là một bậc Quân Vương vô cùng uy mãnh, từng lời nói hành động đều toát lên uy lực vô cùng lớn. Bấy lâu nay, hắn chưa từng coi trọng con người này mà chỉ nghĩ Đương Kim Hoàng Thượng như một đứa trẻ. Lại thêm được Tể Tướng chống lưng nên hành xử rất ngông cuồng, đã không ít lần đẩy Hoàng Thượng vào thế bí trên Triều và còn tỏ ra đắc ý vô cùng. Hắn chưa từng e dè khi đối mặt với Hoàng Thượng trước đây vì người mà hắn vẫn thường gặp hoàn toàn khác với một bậc Đế Vương đầy bản lĩnh và uy quyền như bây giờ.

Lưu Cường rủn rẩy van xin: Xin Bệ Hạ tha mạng! Xin Bệ Hạ tha mạng! Xin hãy cho thần một cơ hội lấy công chuộc tội!

Hoàng Thượng hạ kiếm xuống mà cất giọng đầy kinh bỉ: Nếu ta muốn g.i.ế.c ngươi thì dễ như trở bàn tay, như người thấy thì chỉ từ lúc bước vào đã có thể g.i.ế.c người cả trăm lần rồi, vậy nên từ giờ trở đi hãy tỏ ra biết thân biết phận hơn đi.

Lưu Cường cúi rạp xuống: Tội thần đáng muôn chết! Có mắt mà không thấy thái sơn. Xin Bệ Hạ khai ân mà tha mạng cho thần, tội thần tuyệt đối không dám có chút bất kính.

Hoàng Thượng quay lưng đi vẻ ung dung: Chắc ngươi cũng đã nắm được chiến sự cách đây ba tháng trước đúng không?

Lưu Cường đảo mắt cảnh giác rồi cất giọng khẩn khoản: Dạ dạ, thần cũng đã nắm được sự tình nhưng cũng chưa nhận được chỉ dụ gì của Bệ Hạ thì Khải Quốc bất ngờ lui quân nên thần cũng không hiểu rõ thâm tình ra sao ạ?

Hoàng Thượng chậm rãi quay đầu lại nhìn Lưu Cường với ánh mắt đầy khinh bỉ:

Huh! Ngươi đường đường là tâm phúc của Vũ Văn Trạch Dương (Tên thật của Tể Tướng) thì ắt hẳn nắm rõ mọi cơ sự trước đó rồi. Chỉ tiếc là kết quả thì lại do ta định nên sao mà các ngươi hiểu được?

Lưu Cường nghe từng lời mà gai ốc nổi lên khắp người, liền vộ vã thanh minh: Xin Bệ Hạ minh xét! Thần chỉ là phận tôi tới nên thật sự không dám làm những chuyện vượt quyền đâu ạ?

Hoàng Thượng: Cứ cho là như vậy nhưng người có muốn biết tại sao kết quả lại như vậy không?

Lưu Cường từ từ ngẩng mặt khúm nủm hỏi: Tội thần ngu dại, xin Bệ Hạ khai sáng cho tội thần!

Hoàng Thượng khoan thai ngồi xuống ghế rồi nhìn qua hai thị vệ đứng sau lưng: - - Dưới con mắt của một võ tướng như ngươi thì hai thị vệ đang đứng đây có thể xếp vào bậc nào?

Lưu Cường trả lời đầy dè chừng: Người đã được Bệ Hạ lựa chọn quả là những nhân tài hiếm có trong thiên hạ, thân thủ bất phàm, phong thái uy dũng thật khó tìm được người ngang tầm.

Hoàng Thượng mỉm cười đầy đắc ý: Nói đúng hơn thì hai thị vệ đây là những người ưu tú trong số những người được ta “Chọn”. Vì những người khác thì ta không tiện giới thiệu với Lưu Tướng Quân là bởi lẽ họ quá nhiều không thể kể hết. Hummm… Con số ước chừng cũng cả vạn người.

Lưu Cường giật thót như đã hiểu ra ẩn ý của Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng tiếp lời: Ta đây vốn chẳng giỏi rèn binh luyện mã như các Tướng Quân nên quân số không thể lớn như binh mã mà các ngươi đang nắm trong tay được. Thấy được bất cập ấy nên Trẫm đành phải tuyển chọn ra những thiếu niên ưu tú nhất mà điểm hình thì như hai thị vệ ở đây. Ước chừng mà nói thì một người của ta cũng phải địch mười, địch trăm mới hài lòng được mong muốn nhỏ nhoi của ta.

Đang chưa có dịp dùng tới thì Khải Quốc lại dâng quân tới miệng nên ta đã có cơ hội chiêm ngưỡng đội quân của mình hùng dũng như thế nào. Tuy nhiên, ta vẫn mong lần tới có thể kết liễu quân thù một cách nhanh chóng hơn.

Lưu Cường vã mồ hôi đầm đìa: Nhuệ… Nhuệ binh của Hoàng Thượng quả thật là có sức mạnh uy mãnh vô song. Ngu thần đã được mở mang tầm mắt về tài điều binh khiến tướng của Thánh Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Hoàng Thượng cười khẩy: Trẫm phải cảm ơn các ái khanh vì thời gian qua đã không gây khó dễ gì cho việc chiêu binh mãi mã của Trầm. Mà nói cách khác thì các khanh đã làm theo đúng những gì mà Trẫm muốn các khanh tin vào và làm theo. Chắc hẳn Lưu Tướng Quân vẫn đang bối rối về những gì ta nói vì suy cho cùng thì tất cả các võ tướng đều tin tưởng và kính trọng một mình Tể Tướng mà thôi. Muốn người ta tâm phục khẩu phục thì ắt hẳn phải là mắt thấy tai nghe. Trẫm đang tạo cơ hội để chứng minh cho quần thần được tận mắt thấy thành quả bấy lâu mà ta đã gầy dựng. Tới lúc bấy giờ, thắng làm vua thua làm giặc chứ không thể để trắng đen lẫn lộn nhưng bây giờ được. Tuy nhiên, ta mong các khanh sẽ có mặt để mục sở thị chứ nếu đã nói tới chuyện điều binh thì tuyệt nhiên ta cũng sẽ không áng binh bất động như bây giờ đâu. Biết thức thời là trang tuất kiệt mà phải không Lưu Tướng Quân?

Lưu Cường lắp bắp: Dạ dạ, vi thần tuần mệnh thưa Bệ Hạ.

Hoàng Thượng kéo mũ choàng lên rồi phất tay áo mà quay mặt đi đầy hiên ngang mà cười ngạo nghễ: Lưu Tướng Quân hãy lo tĩnh dưỡng đi chứ quỳ này tới giờ chắc đã mệt rồi.

Lưu Cường vội vã quỳ ngay ngắn hành lễ: Cung thỉnh Bệ Hạ hồi cung.

Hoàng Thượng âm thầm đến và âm thầm biến mất trong màn đêm yên tĩnh, phải mất một lúc sau Lưu Tướng Quân mới trấn tĩnh lại mà ngồi thụp xuống như chẳng còn chút sức lực. Mồ hôi lạnh đã nhễ nhại trên vầng trán, hơi thở vẫn đôi phần gấp gáp như chưa thể tin vào những gì vừa diễn ra. Hắn nghĩ lại thời gian qua đã xem nhẹ người này như thế nào mà tim vẫn còn đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Lưu Cường không dám nói thành tiếng mà chỉ lẩm bẩm: Đúng là chân nhân bất lộ tướng! Chút nữa là tiêu đời rồi!

 

  Lần xuất hiện vừa rồi đã khiến Lưu Tướng Quân vẫn luôn ủng hộ Tể Tướng bấy lâu phải hoảng sợ và e dè về những gì sắp diễn ra có thể cho là bước đệm trên con đường chinh phục những võ tướng khác. Ròng rã một tháng sau đó, Hoàng Thượng và hai thị vệ đã thành công thị uy trước đám thân cận của Tế Tướng, một chuyến thân chinh là khiến người người kinh hồn bạt vía. Mấy kẻ đã quen hưởng vinh hoa, tham sống sợ c.h.ế.t thì đều tỏ ra kinh hãi khi thấy con người mới của Thánh Thượng mà hết mực vâng lời. Vải kẻ thanh cao và bản lĩnh hơn thì như thể được mở mang tầm mắt về một Đế Vương thực thụ. Họ đa phần là những bề tôi trung thành của bậc trượng phu nên thay vì vuốt ve bằng nhung lụa thì Tể Tướng lại có cách đối đãi mềm mỏng, khéo léo hơn. Nhưng cũng vì khó kiểm soát nên Tể Tướng cũng không để họ nắm nhiều quyền hành tuy nhiên nếu đã có được sự tín nhiệm và trung thành của những vị này thì vô cùng lợi thế về lâu về dài. Việc đó cũng đồng nghĩa với việc thuyết phục họ cũng khó hơn là những kẻ ham hư vinh, Hoàng Thượng phải để họ cảm nhận được sự sáng suốt của một đấng Minh Quân và ánh hào quang của người nắm quyền chân chính. Hoàng Thượng đã khiến sự kì vọng của mọi người không phải uổng phí vì đã hoàn thành vô cùng xuất sắc trọng trách lần này. Ngay cả Nhuệ Vũ và Nhậm Khải Minh cũng phải trầm trồ và tán phục cách biểu đạt sắc bén và thần thái ngút trời của Hoàng Thượng. Tình hình chi tiết cũng được Nhậm Khải Minh báo cáo không sót một chữ cho Thái Hậu nên bà ta tỏ ra vô cùng hài lòng mà tán dương không ngớt. Trong không khí hân hoan khi giành được lợi thế to lớn cho lần đối đầu với Tể Tướng thì điều mà Hoàng Thượng mong đợi nhất không phải là những lời tán thưởng của Thái Hậu mà là ánh mắt đầy hi vọng, nụ cười kín đáo nhưng đầy ấm áp của Nhuệ Vũ.

Loading...