Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nguyện Chúc Người Mãi Bình An - Phiên Ngoại 2

Cập nhật lúc: 2024-12-28 12:23:38
Lượt xem: 170

PHIÊN NGOẠI 2

Tống Kiêu không hiểu vì sao Công chúa Vĩnh Ninh lại luôn cảm thấy bản thân mình bẩn thỉu.

Vậy còn hắn, thường xuyên nhận nhiệm vụ ám sát người khác, có phải cũng bẩn thỉu không?

Còn hoàng gia, làm đủ mọi chuyện đê hèn, vậy có phải cũng bẩn thỉu không?

Trong cung, ai mà không có tay nhuốm máu, chủ nhân còn xem sát thủ như một thứ vũ khí lợi hại, duy chỉ có Vĩnh Ninh, sẽ hỏi hắn có lạnh không, rủ hắn cùng đi ăn bánh bao.

Công chúa yêu thích sắc đẹp, hay nói chuyện, thường xuyên mặc quần áo đỏ xanh, lại đeo đủ thứ trang sức lòe loẹt, đi bước nào cũng phát ra tiếng "đinh đinh đang đang".

"Tiểu ám vệ, ta có đẹp không?"

"Tiểu ám vệ, ngươi nói ta đeo cái nào đẹp?"

Hắn làm sao biết cái nào đẹp? Những chiếc trâm sáng loáng như ánh vàng, với hắn mà nói, chúng đều giống nhau.

"Chiếc bên phải."

"Tại sao?"

"Nhỏ, dễ giấu."

Hắn nói bừa, Công chúa tức giận, "Ngươi có mắt không vậy, chẳng có chút thẩm mỹ nào. Ta nhất định phải đeo cái lớn."

Nàng đeo chiếc trâm to đùng, rồi vẽ một đoá hoa mai đỏ trên trán, tà váy xoay nhẹ, mềm mại bay vào lòng hắn.

Chúc Vĩnh Ninh thường xuyên khóc thầm vào ban đêm, cắn chặt răng không để phát ra tiếng, tưởng rằng hắn không biết.

Thực ra hắn biết tất cả, chỉ là không hiểu sao nàng không khóc lớn, đôi khi, hắn ngồi trên xà nhà, nhìn nàng, vẽ theo hình dáng mày nàng, lòng đau đớn từng cơn.

Đừng khóc nữa.

Ta ở đây với nàng.

Tống Kiêu biết những ngày này sẽ không dài, nàng chỉ là một nhiệm vụ mà hắn được giao, nhưng không ngờ ngày này đến nhanh như vậy.

Hắn bị người ta lừa đi, khi quay lại, nàng đã ngã xuống trong vũng máu.

Những đại phu giỏi nhất đều có mặt trong cung, hắn bế nàng, chạy điên cuồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-chuc-nguoi-mai-binh-an/phien-ngoai-2.html.]

Máu của nàng lúc đầu nóng hổi, đi được một đoạn, m.á.u bắt đầu đặc lại, không còn chảy nữa, chỉ còn lại từng giọt m.á.u cuối cùng.

Gió đêm thổi qua, hắn cảm thấy cơ thể nàng dần trở nên lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, hắn thấy những "người" mang xích sắt từ từ bước tới.

Chúng lơ lửng trong không trung, chắc hẳn là những lính canh hồn của địa ngục.

Tống Kiêu ngạc nhiên vì mình lại có thể nhìn thấy những thứ âm hồn này.

Những âm hồn ấy dường như cũng ngạc nhiên không kém, run rẩy hỏi: "Quỷ... quỷ sai đại nhân, ngài... ngài có thể nhìn thấy chúng ta sao?"

Hắn không muốn nói nhiều với bọn chúng, chỉ lạnh lùng rút kiếm, "Không được bắt hồn nàng."

"Nhưng... trong sổ sinh mệnh, Chúc Vĩnh Ninh đã hết thọ... Đại nhân, chúng tôi chỉ là làm nhiệm vụ."

"Có cách nào khác không?"

Thư Lộ

Hắn liếc mắt một cái, những âm sai rung rẩy, khó khăn nói: "Có, chỉ là..."

"Được rồi, nói đi."

"Chuyển mệnh, quỷ sai đại nhân không chỉ phải chịu đau đớn, mà đại nhân trong kiếp này... sẽ không có kết cục tốt."

Hóa ra chỉ là không có kết cục tốt, hắn cứ nghĩ là cần gì linh dược trời đất.

Vậy là hắn đã đổi mạng với nàng.

Mưa tên rào rào, hắn nghĩ rằng họ sẽ c.h.ế.t cùng nhau, nhưng khi thấy Công chúa trúng tên, hắn hối hận ngay lập tức.

Nàng là công chúa, làm sao chịu được?

Hắn không có cái c.h.ế.t tốt đẹp, sao lại phải làm liên lụy đến nàng.

Một vòng kiếm quang sắc lạnh vây quanh, hắn bị bắt đi, chịu hình phạt tàn bạo, từng chiếc xương sống bị lấy ra, đau đớn vô cùng, khiến hắn mất hết ý thức, không rõ vì sao, sau vài ngày tra tấn, họ quyết định cho hắn c.h.ế.t nhanh chóng.

Nhưng nghĩ lại, những âm sai kia gọi hắn là quỷ sai đại nhân, có lẽ họ sẽ gặp nhau dưới địa ngục.

Hắn sẽ đi đón nàng.

Một khi đã đón, sẽ không bao giờ buông tay.

(Truyện kết thúc)

 

Loading...