NGUYÊN AN - 9

Cập nhật lúc: 2025-02-08 16:25:05
Lượt xem: 38

Biên giới Nhữ Lặc có rất nhiều lưu dân là bởi vì chiến tranh liên miên không có nhà để về, việc cướp bóc nhìn mãi cũng thành quen thôi. Hơn nữa, đối với nàng mà nói, những việc này cũng chẳng có gì là lạ lẫm cả.

Ta cúi đầu, vô thức lướt mắt qua miếng ngọc bội bên hông nàng. Thực ra thân phận của nàng rất dễ đoán. Tuy phong tục của Nhữ Lặc quốc thô bạo, mọi người đều luyện võ nhưng nữ tướng quân lại vô cùng hiếm hoi, điểm lại các nữ tướng, gần như không cần mất nhiều thời gian để suy nghĩ ta có thể đoán ngay thân phận của nàng.

Thất Công chúa không được sủng ái, Lặc Tư Ô Hô Lặc.

Một quân cờ bị vứt bỏ, ném tới chiến trường tự sinh tự diệt.

Ta thâm nhập vào Nhữ Lặc quốc chủ yếu là để thu thập tin tức, gần quan được ban lộc, có sự xuất hiện của nàng sẽ giúp ta dễ dàng tiếp cận hơn.

Tìm mọi cách ở lại bên nàng, nhanh chóng lấy được thông tin mà ta cần, còn việc đại quân áp sát nàng như thế nào, một công chúa của nước đích đối với ta cũng không có mối quan hệ gì lớn.

Nàng nhìn ta, một lúc lâu không nói gì.

Cảnh tượng im lặng c.h.ế.t chóc, trong lòng ta nghĩ ra vô vàn lý do, nhưng sau một lúc, nàng chỉ mở miệng: “Vậy ngươi đi theo ta.”

Một câu nhẹ nhàng, nhưng khiến ta không khỏi ngây người một lúc lâu, những lý do trong lòng ta ngay lập tức trở nên vô nghĩa.

Một người Đại Lương không rõ lai lịch, đáng lẽ phải bị từ chối, mặc dù ta đã nghe nói rằng vị công chúa này có thói quen mang theo những người lưu dân trở về, nhưng đối với người của nước địch mà lại quyết đoán như vậy lại khiến ta không khỏi ngạc nhiên.

Tất nhiên, ta cũng không thể từ chối, trái lại, ta rất vui mừng khi nàng đồng ý.

Mọi chuyện sau đó diễn ra rất thuận lợi.

Ta cảm nhận được sự đề phòng của nàng dành cho ta, nhưng việc xóa bỏ nghi ngờ không phải điều gì quá khó khăn, rất nhanh sau đó, qua vài lần chiến thắng nhỏ trước bọn cướp, ta đã khiến nàng buông lỏng cảnh giác.

Nàng dễ gần, dù là công chúa nhưng không có chút kiêu ngạo nào, một khi đã tin tưởng ai, nàng sẽ hết lòng với người đó.

Ban đầu, ta tìm cách lấy thông tin từ nàng, nhưng dần à ta không muốn làm như vậy nữa.

Nàng nói chuyện không theo một khuôn mẫu nào, có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ, không có lời gợi ý nào thâm sâu, không có câu chuyện nào che đậy, mỗi lời nàng nói đều là suy nghĩ thật sự từ sâu trong đáy lòng, giống như mây trôi trên bầu trời, tự do thoải mái, như một điều tốt đẹp chỉ tồn tại trong tưởng tượng không nên bị những suy nghĩ đen tối của ta làm cho dơ bẩn.

Ta cũng rất thích nghe tiếng nàng cười, tiếng cười thanh thoát ngọt ngào, đôi mắt nhẹ cong tựa như trăng lưỡi liềm, đẹp đến không thể diễn tả bằng lời.

Nàng nói nàng rất thích tên của ta, nói rằng nàng mới học được một câu thơ: "Hạo khí bao trùm muôn nhà, quang minh chiếu sáng vạn đỉnh." Đây chắc chắn là nguồn gốc cái tên của ta.

Nàng yêu thích võ thuật, thế mà lại dành thời gian học thuộc một câu thơ như vậy, khiến ta không khỏi cảm thấy thích thú.

Cũng thật khâm phục nàng, người mê mẩn võ học mà lại chịu khó học thuộc thơ, dù nàng là một tướng quân chiến trường, nhưng ta lại nhớ rõ nụ cười nàng lúc ấy, e thẹn như thể sợ câu thơ có sai sót sẽ khiến ta phật ý.

Đó là lần đầu ta yêu thích cái tên này đến vậy.

Cũng chính vào mùa thu năm ấy, ta không hề phòng bị mà thích nàng mất rồi. Điều này đáng lẽ không nên xảy ra, lý trí của ta tuyệt đối không cho phép điều đó, thế nhưng ta vẫn như mê muội đến mức không thể không lại gần nàng.

Giữa chúng ta có quá nhiều điểm tương đồng, gia thế, quá khứ, đều là những kẻ không nơi nương tựa trong cuộc tranh chấp Hoàng gia, giống như những đứa trẻ co mình trong góc tối quá lâu, đến khi gặp nhau thì không thể không ôm chầm lấy nhau để chia sẻ về nỗi cô độc.

Ta hứa sẽ mang lại cho nàng một tương lai hoàn mỹ.

Nàng lương thiện, kiên cường, tốt đẹp đến vô cùng. Thập lý hồng trang, mũ phượng khăn quàng vai, nàng xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất trên đời.

Nhưng đối với ta, có lẽ ta sẽ suốt đời không thể xứng với nàng, không thể xứng với một người rực rỡ đến như vậy.

Bởi vì ta phải mang theo thông tin của Nhữ Lặc quốc về nước, cùng tranh đoạt vị trí tối cao ấy. Chỉ khi ta đứng trên đỉnh cao thì mới có thể bảo vệ nàng khỏi mọi tổn thương, nếu không, mọi thứ cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi.

Ta không dám nghĩ đến nàng sẽ phải chịu tổn thương thế nào, ta yếu đuối đến mức không dám tưởng tượng. Nhưng cuối cùng thì hiện thực cũng không chấp nhận để cho ta do dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-an/9.html.]

Quân ở biên giới xác nhận tính chân thực của thông tin, sau khi lập lời thề san bằng Nhữ Lặc, bọn họ tôn ta làm chủ, một đường thẳng tiến về cung thành như một cơn bão không gì cản nổi. Giẫm lên những thây ma của huynh đệ tranh đấu, ta đội mũ, đeo ngọc, lên ngôi báu.

Mọi thứ tưởng chừng đang đi theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng ta ngồi trên ngai vàng lạnh lẽo lại cảm thấy mình ngày càng xa cách nàng.

Chàng trai sáng ngời trên thảo nguyên, giờ đây gần như hoàn toàn đối nghịch với ta. Ta dùng quyền lực mạnh mẽ để dập tắt mọi lời kêu gọi phát động quân đội về phía Nhữ Lặc, ta biết điều này có thể khiến quân đội ở biên giới sinh ra ý nghĩa khác, nhưng ta không dám phát binh.

Ta không dám tưởng tượng nàng sẽ phản ứng thế nào khi thấy quân đội tiến vào thành, ta thậm chí không dám tưởng tượng nàng sẽ phải chịu tổn thương dù chỉ là một chút. Cuối cùng, khi nghe tin quân biên giới không màng đến mệnh lệnh của ta mà tự ý tấn công, ta đã không màng đến sự phản đối của triều đình và dân chúng, viết xuống thư nghị hòa.

Dùng hoà thân để đổi lấy hòa bình; để đổi lấy mọi sự uy h.i.ế.p của hổ sói rình rập trong tương lai, đổi lấy nàng.

Nhưng như thể trời phạt sự bất tín của ta, không còn cho ta cơ hội nào nữa mà vội vã đẩy ta vào vực sâu.

Lặc Tư Ô Ni Cát Nhã đã đầu độc nguồn nước khiến dịch bệnh bùng phát.

Đại Lương chưa từng đối mặt với dịch bệnh, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến tất cả mọi người trở tay không .

Mẫu hậu ta, là người ta đã sống nương tựa suốt bao năm, đã vì dịch bệnh mà qua đời vào mùa đông rét lạnh năm ấy. Cuối cùng nàng không thể sống sót qua mùa đông.

Tiếng kêu gọi thảo phạt vang lên từ khắp chốn, tướng quân ở biên giới cầm kiếm xông vào đại điện, dùng phản loạn làm mối đe dọa, chiến thư được gửi đến từ khắp nơi, cuối cùng thì cảnh tượng ấy không cho phép ta phản đối thêm được nữa.

Chiến tranh sắp bùng nổ.

Điều cuối cùng ta có thể làm chính là biến nàng trở thành công chúa hòa thân, yên ổn ở trong cung điện của Đại Lương, để nàng vĩnh viễn không phải chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn kia.

Trước khi xuất quân, ta nhìn thấy bóng dáng nàng từ phía xa, mũ phượng khăn quàng vai, từ trên kiệu bước xuống, là dáng vẻ không thể nào bị vấy bẩn.

Ta cưỡi ngựa ra trận, cuối cùng chạy về phía xa nơi chúng ta từng chia ly.

Quốc chủ Nhữ Lặc tham lam hưởng lạc, quốc lực dần suy yếu gần như không thể chống đỡ nổi, nhưng quân đội trong suốt cuộc hành quân lại nhiều lần bị ngăn cản.

Như một nữ tử luôn che mặt bằng tấm lụa trắng, dưới bộ áo giáp bạc lộ ra vài vệt đỏ không phù hợp, bên người nàng không có được bao nhiêu viện quân, chỉ dùng chiến thuật linh hoạt nhiều lần làm rối loạn thế tiến công của quân đội.

Chiến thuật tiến công lạ lùng nhưng ta lại có cảm giác quen thuộc với nữ tướng quân ấy, mặc dù ta không có cơ hội tiếp xúc với nàng, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó mất kiểm soát mà ta không xác định rõ được. Như thể tất cả đều đã thoát khỏi tầm tay, là nỗi lo lắng xen lẫn cùng bất lực.

Ta xem xét lại những gì đã xảy ra suốt chặng đường nhưng không phát hiện ra điều gì bất ổn, chỉ có thể kiềm chế cảm giác mơ hồ đó mà tiếp tục theo kế hoạch cũ.

Nàng quấy nhiễu khá nhiều, nhưng về tổng thể mà nói cũng chỉ là sự quấy rối nho  đối với cuộc tấn công của quân đội, càng tiếp thêm tinh thần hăng hái để quân đội nhanh chóng đánh đến bên ngoài cửa thành Nhữ Lặc.

Ngày hôm sau, khi vây hãm đô thành của Nhữ Lặc, ta nghe tin nữ tướng quấn ấy đã bị bắt sống. Nhưng khi ta đến trại giam tù binh thì không thấy nàng đâu nữa, nghe nói nàng đã bị đưa đi thẩm vấn, nhưng điều này hoàn toàn không phù hợp với quy trình thẩm vấn.

Nỗi lo lắng và hoảng sợ lại bao trùm, không gian mênh m.ô.n.g rộng lớn lại  như ngục tù, từng chút từng chút xiết chặt lấy ta.

Ta luôn có cảm giác nữ tướng này chính là nguyên nhân của những điềm báo mất kiểm soát ngày hôm ấy.

Ta thậm chí mơ hồ cảm thấy, ta phải gặp nàng.

Ta dựa vào trí nhớ tìm đến trại binh, trên đường đi qua một lều  trại, bỗng nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát cùng hơi thở nặng nề đan quyện vào nhau, nghe kỹ một chút lại không hề thấy âm thanh của nữ tử.

Cuộc hành quân dài đằng đẵng không tránh khỏi những chuyện như vậy, ta đang định vào trại ngăn lại, nhưng bất thình lình nhận được một tin tức khiến mọi hành động của ta đều ngưng trệ.

Bọn họ nói, tân Hoàng hậu đã điều chế được thuốc giải, cứu được vô số người dân.

Họ cảm kích vui mừng, mang ơn đội nghĩa nói trời phù hộ Đại Lương, nhưng ta lại cảm thấy như cả trời đất dường như sụp đổ, như thể toàn bộ thế giới đều rơi vào bóng đêm vô tận.

Mồ hôi lạnh tuôn ra, gió đêm thổi qua khiến ta run rẩy vì sợ hãi.

Thuốc giải độc, trên đời chỉ có một người biết, chính là người đầu độc.

Trở về.

Ta phải trở về.

Lúc đó, trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ này.

Mọi chuyện trong quân đội, mọi chiến lược đều bị ta quên lãng. Nếu người kia không phải là nàng, thì mọi thứ ta làm đều trở nên vô nghĩa.

Loading...