NGUYÊN AN - 5
Cập nhật lúc: 2025-02-08 16:22:01
Lượt xem: 70
Sáu.
Khi ta phí công luẩn quẩn tìm đường giữa bãi tha ma bất kể ngày đêm, khi ấy mới thật sự thấu hiểu lời của Phạm đại ca.
Phật đường, trấn áp tà khí, không cho phép âm hồn rời đi, đồng thời cũng cấm âm hồn bên ngoài tiến vào.
Ta nhìn tấm chắn không trong suốt ngăn cách với giữa bãi tha ma, bực mình mà không làm gì được.
Tô Tử Hạo đã không tin thần Phật, vì sao lại xây một Phật đường ở nơi như thế này? Chỉ để nhìn chơi thôi sao?
Mỗi khi ta đến gần đều bị một lực lớn đánh bật trở ra. Mấy lần như vậy, không chỉ cả toàn bộ hồn ta bị Phật quang phản phệ đau đớn không chịu nổi mà ngay cả bàn tay cũng bắt đầu trở nên trong suốt như sắp tan biến.
Ta nhìn số lượng âm hồn tới tới lui lui ngày càng tăng ở bãi tha ma mà bất lực không nói nên lời.
Người c.h.ế.t ngày một nhiều hơn.
Tai họa từ oán linh thoát ra từ hoàng cung đã hóa thành ôn dịch, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã nhanh chóng quét qua toàn bộ Đại Lương.
Ven đường trên các con phố, gần như chỗ nào cũng thấy tiền giấy rải rác khắp nơi, cờ tang trắng tung bay trong gió. Vô số người gào khóc thảm thiết, muốn lao đến t.h.i t.h.ể thân nhân c.h.ế.t trong dịch bệnh nhưng đều bị người khác giữ chặt, t.h.i t.h.ể bị đốt cháy thành tro tàn dưới ngọn lửa hừng hực.
Khói đen từ những t.h.i t.h.ể bốc lên bốn phía, che kín cả bầu trời, gần như không thể nhìn thấy đường.
Vô số người lê từng bước khó nhọc, trên người mọc đầy mụn nhọt, tựa vào góc đường ho khan kịch liệt. Máu đen như mực không ngừng trào ra, nhuộm đỏ cả cổ áo của bọn họ.
Chỉ trong mười bước đã có hai ba người ngã xuống, mất đi hơi thở.
Tiếng kêu than khắp nơi, nhân gian như chốn luyện ngục.
Không liên lạc được với Phạm đại ca, ta đành từng bước quay lại Hoàng cung, khẩn cầu oán linh không cần ra tay với Tô Tử Hạo.
Theo lời Phạm đại ca, Tô Tử Hạo vốn là thiên tử, có được sự bảo hộ, âm linh thông thường không thể làm hại hắn. Nhưng oán linh thì khác, chỉ cần tích đủ âm khí, g.i.ế.c c.h.ế.t Tô Tử Hạo cũng chẳng phải là việc gì khó khăn.
Ta thật sự không ưa Tô Tử Hạo, nhưng ta cũng không muốn người dân vô tội bị liên lụy vì những chuyện xưa cũ này. Tô Tử Hạo không có Hậu phi, cũng không có con cháu. Nếu hắn chết, Đại Lương chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn.
Khi ta đến vùng ngoại ô Kinh thành, dịch bệnh đã trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều. Một đứa trẻ chỉ khoảng năm sáu tuổi ghé người nằm bên cạnh t.h.i t.h.ể cha mẹ mình. Nước mắt đã khô cạn, giọng cũng đã khàn đặc, chỉ có thể phát ra vài âm thanh run rẩy yếu ớt.
Cha mẹ của nó, hồn phách đã hoàn toàn bị oán linh hấp thụ, thật sự là hồn phi phách tán.
Cuối cùng ta cũng không kiềm được lòng thương xót, nhẹ nhàng đưa tay ra, không khỏi muốn xoa đầu đứa trẻ. Không hiểu vì sao, dường như trong quá khứ của ta, cũng từng xuất hiện một cảnh tượng như vậy.
Chỉ là...
Ta khẽ đặt tay lên tim.
Cảm giác bất lực này, dường như chưa từng thay đổi.
Năm đó ta đã làm gì? … Lên ngựa, rút kiếm sao?
Những ký ức m.ô.n.g lung mơ hồ như từng mảnh ghép vụn vỡ lại một lần lượt hiện lên trong đầu ta. Trong cơn mơ màng, ta đưa tay ra, bàn tay trong suốt dễ dàng xuyên qua tóc của đứa trẻ, chỉ có thể dừng lại một cách tượng trưng trên đỉnh đầu nó mà thôi.
Ta chợt bừng tỉnh, không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Có lẽ chỉ có gió mới có thể mang đến sự vỗ về từ người c.h.ế.t dành cho những sinh linh còn sống sót. Nhưng đột nhiên có cơn gió nhẹ thổi qua, đôi bàn tay với khớp xương dài rõ rệt nhẹ nhàng đặt lên tay ta. Hai bàn tay chồng lên nhau, hơi ấm dịu nhẹ lan tỏa như kéo cả linh hồn ta ra khỏi những ký ức âm u và hỗn loạn, mang theo lời chúc phúc của ta mà an ủi đứa trẻ này.
Ta quay đầu nhìn lại, dù người đến che mặt bằng lụa, khoác trên mình bộ y phục phòng dịch, nhưng ta vẫn nhận ra ánh mắt ấy ngay lập tức.
Giống như lần ở cửa hàng điểm tâm ngày hôm đó, ánh mắt ấy giấu dưới sự dịu dàng mỏng manh nhưng lại mang theo một nỗi bi thương cuồn cuộn như thủy triều dâng.
...Tô Tử Hạo? Sao hắn lại ở đây...?
Khi ta còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh Tô Tử Hạo đã có một nhóm người vội vàng lao đến, chen giữa hắn và đứa trẻ, đồng thời chắn trước tầm nhìn của ta.
"Bệ hạ, ngài mau đứng lên, đừng để dịch bệnh lây nhiễm lên người ngài!"
Những người đó gấp gáp đến mức cực điểm, không ngừng chen lấn đến gần hắn như muốn tranh công. Có người thậm chí còn đẩy đứa trẻ sang một bên. Tô Tử Hạo nhíu mày, đứng dậy giơ tay ra hiệu cho bọn họ im lặng:
"Đưa đứa trẻ đến khu an toàn."
Hắn bình tĩnh ra lệnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-an/5.html.]
"Tập trung bệnh nhân để cách ly, phân phát túi hương. Thái y nhận lương bổng từ triều đình không cần núp trong cung nữa, tất cả đều phải ra ngoài chữa bệnh."
Những quan lại xung quanh không dám nói thêm một lời, cúi đầu đồng thanh đáp:
"Tuân chỉ."
Hắn khôi phục lại sắc mặt, cúi xuống xoa đầu đứa trẻ một lần nữa:
"Đi theo bọn họ đến nơi tị nạn trước, t.h.i t.h.ể cha mẹ ngươi sẽ có người phụ trách xử lý."
Đứa trẻ nước mắt lưng tròng, dường như cuối cùng đã nhận ra thân phận của người trước mặt, bất ngờ quỳ xuống dập đầu thật mạnh.
"Đa... đa tạ Bệ hạ."
Giọng nói non nớt khàn đặc của đứa trẻ lắp bắp thốt ra. Tô Tử Hạo khẽ ho vài tiếng, lông mày khẽ giãn ra, dường như hắn nở một nụ cười nhạt sau đó xoay người đi xử lý những việc khác.
Ta lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn, nhất thời không biết nói gì.
Ở bãi tha ma, ta thường nghe dân chúng nói rằng vị Hoàng đế của họ không ham quyền sắc, cần mẫn yêu dân. Chỉ là những lời tán dương đơn giản, ta chưa bao giờ nghĩ đến hàm nghĩa sâu xa của chúng. Nhưng giờ nhìn lại, cảm thấy hắn quả thật xứng đáng với những lời ca tụng đó.
Dưới sự chỉ huy và giám sát của hắn, khung cảnh hỗn loạn và thê lương bỗng chốc trở nên ngăn nắp rõ ràng. Người dân như tìm được chỗ dựa vững chắc, tạm thời quên đi nỗi sợ hãi, làm theo chỉ dẫn của hắn, trật tự tản ra, đi đến nơi cần đến.
Bên cạnh ta còn có hai người lớn tuổi đang xếp hàng nhận túi hương. Họ dìu nhau bước chậm rãi, vừa đi thì thầm trò chuyện.
"Hoàng thượng quả là bậc thánh nhân vô song..." Một người chân thành khen ngợi.
Người còn lại mỉm cười gật đầu, như nhớ ra điều gì đó lại thở dài:
"Lần trước gặp tai họa như thế này, cũng chỉ mới hơn mười năm trước, khi bị Thánh nữ nước Nhữ Lặc đầu độc."
Người kia im lặng một lúc rồi nói:
"Công chúa Vĩnh Đức, Vĩnh Đức Vĩnh Đức nhưng lại không gánh nổi cái tên này. Dù không biết vì sao Bệ hạ phải đợi bốn năm sau mới khởi binh diệt quốc, nhưng nước Nhữ Lặc bỉ ổi như thế, sớm tiêu diệt một chút cũng tốt."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng có chỗ đáng nể mà. Nghe nói khi diệt quốc, có một vị nữ tướng áo đỏ đột nhiên xuất hiện, đấu với mấy vạn đại quân trong nhiều ngày liền, cũng được xem là..."
"Ài... Chỉ là sinh nhầm nơi thôi mà..."
Hai người thì thầm trò chuyện, thở dài tiếc nuối rồi dần rời đi cùng đoàn người, để lại ta đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, toàn thân cứng đờ.
Không phải vì những lời họ nói, mà là vì ta đã thấy… Hiếu Hiền Hoàng hậu, oán linh xuất hiện ở cách đó không xa, ngay phía sau Tô Tử Hạo.
So với lần trước gặp, oán khí xung quanh nàng đã đậm đặc hơn rất nhiều. Dù cách trăm bước dương khí của đám đông, ta vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi đến nghẹt thở ấy.
Dường như nàng cũng đã thấy ta nhưng không có ý định đến gần, chỉ khẽ chắp tay, mỉm cười bi thương mà tuyệt vọng, ánh mắt dán chặt vào Tô Tử Hạo. Oán khí quanh nàng gần như hóa thành thực thể, như một tấm lưới mỏng bao phủ lấy hắn.
Nàng cúi đầu, khóe môi kề sát bên tai Tô Tử Hạo, giọng nói dịu dàng, động tác nhẹ nhàng như lời thủ thỉ của người tình:
"Bệ hạ, chẳng phải ngài đã từng thích thiếp nhất sao?"
Oán khí quanh nàng bỗng chốc bùng lên, m.á.u tươi đậm đặc như hóa thành sương mù bao trùm. Giọng nàng vẫn dịu dàng nhưng lại mang theo sát ý vô tận:
"Vậy thì, c.h.ế.t cùng thiếp đi... được không?"
"Đợi đã!" Ta theo bản năng nhào tới. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Tô Tử Hạo đột nhiên nhíu mày như thể chịu đựng nỗi đau đến cùng cực. Khi hắn vừa định quay lưng để tránh ánh mắt của dân chúng, m.á.u tươi đã rỉ ra từ mép chiếc khăn che mặt, từng giọt lại từng giọt cứ thế thấm dần xuống.
Hắn loạng choạng một bước rồi bất ngờ ngã ngửa ra sau, xuyên qua cánh tay trong suốt của ta, ngã nhào xuống đất. Giữa tiếng hô hoán ồn ào xung quanh, ta chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn gương mặt tái nhợt của hắn.
Từ sâu trong lòng, dường như có thứ gì đó đang dần lan tỏa. Ban đầu là chút vui sướng nhỏ nhoi, như thể nỗi hận sâu đậm đã lâu vừa được xoa dịu trong khoảnh khắc. Nhưng ngay sau đó là sự đau đớn đến tột cùng. Như thể có ai đó đang xé toang lồng n.g.ự.c ta, để lộ ra một khoảng trống rỗng, mặc cho gió lạnh ùa vào xuyên thấu qua tâm hồn, mang theo nỗi đau đớn, bi thương xen lẫn tuyệt vọng đến khôn cùng.
Trong ký ức mờ mịt, ta dường như thấy một thiếu niên đứng trên thảo nguyên mênh mông, cúi người trao cho ta một bó hoa.
Loài hoa ấy, ta từng thấy ở đâu rồi. Trong Phụng Nghi Cung, giữa hàng ngàn ngọn nến trắng, bên cỗ quan tài được trổ bằng gỗ nam, cạnh bộ giá y rách nát đặt một bó hoa dại không tên.
Ta khẽ cúi người, đau quá.
Tim ta đau quá...