NGỤY HOÀNG HẬU VÀ PHU QUÂN THỔ PHỈ CỦA NÀNG - 11
Cập nhật lúc: 2024-12-13 11:36:45
Lượt xem: 1,245
Hắn tiện tay xách lên, còn lấy theo điểm tâm ta gói cho, ung dung rời khỏi cửa.
Chuyện nhỏ như vậy, nhưng có thể thấy hắn cũng có chút bản lĩnh.
Có khả năng tự bảo vệ là tốt rồi.
Ít nhất lúc nguy cấp cũng tự lo được cho mình, sẽ không làm vướng chân Tống Thập Bát.
Ta thở dài vì sự ích kỷ và thiển cận của bản thân.
Người tài giỏi như thế, sao có thể gây thêm rắc rối chứ?
13
Cùng năm đó, vào tháng Tư, Quách Hưng tự phong làm Hán Vương.
Cuối tháng, Ninh Uy Hầu g.i.ế.c Kính Đế, tự lập làm vua, đặt quốc hiệu là Ngô, niên hiệu Kiến An.
Tống Thập Bát chiêu mộ binh mã dọc đường. Khi đến Kiến Ninh, đô thành của Tây Thục, dưới trướng hắn đã có hơn ba vạn binh lính và hai nghìn ngựa chiến.
Ta ở lại Xương Châu.
Xương Châu chính là căn cơ của Tống Thập Bát, nơi đây là điểm khởi đầu cũng là đường lui của hắn.
Giữ vững Xương Châu, tức là giữ lấy con đường rút lui của hắn.
Khi Diêm Vạn Tam rời đi, hắn dẫn theo thê tử và con cái. Tam Nương thì gả cho một bách phu trưởng dưới trướng đại ca, tân hôn chưa lâu, không nỡ chia lìa nên cũng theo phu quân rời đi.
Nhưng Ngũ Nương lại không muốn đi, nhất quyết ở lại Xương Châu.
Tính nàng cứng đầu, chẳng ai lay chuyển được, đành để nàng ở lại.
Nàng không vui vẻ lắm, nhưng vẫn theo sát ta, học đọc sách viết chữ, và giúp ta chăm sóc Hỉ Nương.
Nàng bảo ta đặt cho nàng một cái tên. Nhưng ta không đặt, vì chẳng biết cái tên thế nào mới xứng đáng với nàng.
Tên của con cái vốn là sự kỳ vọng của cha mẹ.
Kiến Ninh cách Xương Châu hơn bốn trăm dặm, gửi một bức thư quả là khó khăn.
Nhiều chuyện từ Kiến Ninh đến Xương Châu đã trôi qua nửa tháng mới truyền tới nơi.
Tống Thập Bát ở Kiến Ninh một năm, chỉ gửi được một lá thư.
Thư chỉ có bốn chữ nguệch ngoạc, vừa nhìn đã biết là do chính tay hắn viết: "Kiến tự như ngộ (Thấy chữ như thấy người)."
Viết hay không viết có gì khác biệt?
Nhưng ta ép bức thư đó vào ngực, cứ như hắn đang đứng ngay trước mặt.
Ba năm trôi qua trong chớp mắt, Hỉ Cô đã có thể đọc thuộc ‘Tam Tự Kinh’.
Người ta nói rằng khi bận rộn, thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn. Ta mở một cửa hàng lương thực ở Xương Châu, thuê vài chục quản sự, dựa vào danh nghĩa của Tống Thập Bát, mở thêm chi nhánh từ Xương Châu tới Trường An.
Việc buôn bán của ta thực chất cũng là vì Quách Hưng.
Lương thảo trong quân đội của hắn đều do cửa hàng của ta cung cấp.
Số tiền bạc kiếm được từ Quách Hưng, một phần ta dâng lên hắn, phần còn lại là để hỗ trợ Tống Thập Bát.
Hắn muốn tiến lên, muốn giành lòng người, có dũng có mưu nhưng không có tiền thì không thể thành công.
Người muốn đưa tiền cho hắn không thiếu, nhưng họ luôn có ý đồ riêng. Đến lúc đó sẽ thành cái cớ để khống chế hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguy-hoang-hau-va-phu-quan-tho-phi-cua-nang/11.html.]
Hắn không thể để bất cứ lý do nào khiến mình chịu sự khống chế.
Quách Hưng và Thành Vương như đã hẹn nhau, cả hai đều cố sức tiến về phía Bắc, dường như ai đến Trường An trước thì người đó sẽ được xem là chính thống.
Cuối cùng Thành Vương không địch lại Quách Hưng, chậm một bước.
Ngô Vương không chống nổi Quách Hưng, bỏ thành mà chạy, nghe nói trên đường trốn chạy còn bỏ lại cả con cái trên xe ngựa.
Nhưng cuối cùng, ông ta lại c.h.ế.t trong tay chính thê tử của mình.
Một kẻ vì giữ mạng mà ngay cả con mình cũng không đoái hoài, c.h.ế.t cũng là đáng đời.
Kỳ lạ thay, Quách Hưng chưa kịp vào thành Vĩnh An thì đã đột tử ngay trước cổng thành.
Nghe đồn là vì quá vui mừng mà chết.
*
"Phu nhân, người nói xem, có thật Quách Hưng c.h.ế.t vì quá vui mừng không?"
Ngũ Nương chống cằm bằng cả hai tay, chân mày nhíu chặt lại.
"A nương, có thật không?"
Hỉ Cô cũng bắt chước Ngũ Nương, chống cằm và cố nhíu mày.
Ta vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Hỉ Cô, nàng giống phụ thân mình thật nhiều.
"Nếu con tin, thì là thật."
"Nếu không tin thì sao?" Ngũ Nương hỏi tiếp.
"Vậy cứ từ từ nghĩ, nếu con không tin, ắt sẽ có lý do."
Ta đặt chiếc kim thêu trên tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió thổi qua, hoa mơ rụng đầy một lớp.
Lại là mùa xuân.
Mùa xuân năm trước, Quách Hưng đã gả con gái út của mình cho Tống Thập Bát, còn tự mình đặt tên và chữ cho ông hắn.
Tên là Tranh, tự Cảnh Hòa.
"Phu nhân, nếu người không nói, cả đời này ta cũng không thể hiểu nổi."
Ngũ Nương thở dài.
Hỉ Cô cũng học nàng mà thở dài.
Ta lại bắt chước Hỉ Cô, thở dài theo.
Hỉ Cô bật cười vui vẻ, vỗ tay hoan hô.
Không lo không nghĩ, vô ưu vô lo, thật là tốt biết bao.
"A nương, con muốn ăn một bát hoành thánh nhân thịt."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta cắn môi, gật đầu đồng ý.
"Phu nhân chẳng khác gì một con buôn keo kiệt, ngày đêm bán lương thực. Người trong thành nhắc đến phu nhân, ai cũng bảo người kiếm hết tiền thiên hạ. Sao chúng ta sống khổ thế này? Đến bữa ăn thịt cũng khó?"