Người Yêu Cũ Miệng Cứng Lòng Mềm - P4-6
Cập nhật lúc: 2025-01-08 00:43:49
Lượt xem: 595
4
Đoạn Bạch Diệp tự giới thiệu, tôi vì ngủ nên không nghe thấy.
Tôi luôn cảm thấy Bạch Diệp còn nhỏ, không ngờ là thật.
Bọn họ nói Bạch Diệp học nhảy cóc, nhỏ hơn chúng tôi gần hai tuổi.
Học nhảy cóc à, hóa ra không phải đứa ngốc.
Bảo sao cậu ấy còn thấp hơn cả đám con trai trong lớp, nhìn cũng non nớt hơn.
Tôi tuy học hành chẳng ra gì, nhưng vẫn rất khâm phục học bá.
Ban đầu ấn tượng của tôi về cậu ấy chỉ là: mắt sáng, nói “không có gì” thành “cảm ơn”.
Sau đó biến thành: hóa ra là một tiểu học bá.
Trước đây bài tập của tôi đều chép của mấy đứa lớp trưởng các môn.
Chín lớp trưởng, tôi phải chép của từng đứa một, phiền phức lắm.
Thế nên tôi quyết định chỉ chép của một đứa thôi.
Mấy đứa khác có lòng tự trọng, đôi khi muốn xin bài tập còn phải năn nỉ, nhưng thằng bé kia ngoan, tôi hỏi là cậu ấy cho ngay.
5
Xin bài tập, là lần thứ hai tôi nói chuyện với cậu ấy.
Đó là ngày thứ ba khai giảng, sau khi nghe xong mấy chuyện bát quái, tôi liền đi tìm cậu ấy.
Tôi nói: “Này bạn học, nghe nói cậu là học bá?”
Bạch Diệp người này, không nói cậu ấy khiêm tốn hay không, nhưng cậu ấy rất nghiêm túc.
Cậu ấy nói: “Tôi tên là Bạch Diệp, Diệp là chữ Diệp có bộ Hỏa.”
Hơi buồn cười, tôi nhịn không được bật cười, cậu ấy có vẻ khó hiểu, không biết tôi cười cái gì.
Cười cái gì?
Tôi cười cậu ấy đáng yêu chứ sao.
Vì bài tập mà cúi đầu không phải vấn đề gì, tôi lập tức đổi cách xưng hô: “Bạn học Bạch Diệp, nghe nói cậu là học bá.”
“Cũng không hẳn.” Cậu ấy thật sự khiêm tốn.
Trường Thượng Thành cho phép mang điện thoại, chỉ là trong giờ học không được lấy ra thôi.
Tôi trực tiếp lấy điện thoại ra, nói: “Tôi rất có thiện cảm với học bá, kết bạn Wechat đi.”
Để xin bài tập cho dễ.
Mắt cậu ấy lại sáng lên, bình thường không bao giờ lấy điện thoại ra, giờ lập tức lấy ra, mở mã QR cho tôi quét.
Tối hôm đó về nhà tôi liền nhắn tin cho cậu ấy.
Tôi nói: “Bạn học Bạch Diệp, cậu làm xong bài tập có thể cho mình chép được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-yeu-cu-mieng-cung-long-mem/p4-6.html.]
Thái độ phải thành khẩn, ngữ khí phải khiêm tốn.
Làm người mà, khéo léo một chút chắc chắn không sai.
Bên kia có lẽ đang soạn rồi lại xóa, lúc thì “đang nhập liệu”, lúc thì lại không, cũng không biết cậu ấy muốn nói gì.
Cuối cùng gửi một sticker “Ok” qua.
Sau này tôi mới biết, cậu ấy tưởng tôi muốn kết bạn với cậu ấy mới add Wechat, không ngờ là để xin bài tập.
Cậu ấy sau đó nói bài tập của cậu ấy thường viết tắt bước, nhưng từ khi tôi xin bài tập thì sẽ viết rất cẩn thận, một bước cũng không thiếu, sợ tôi không hiểu.
Haizz, tôi chép gần hai năm rồi, bảo sao đáp án của siêu học bá còn chi tiết hơn cả mấy đứa lớp trưởng kia nữa?
Đứa trẻ ngốc, học dốt như tôi, đáp án có chi tiết đến mấy cũng không hiểu nổi đâu.
Tôi không giới hạn xem bạn bè trên vòng tròn, lúc nào cũng có thể xem được.
Nhưng thực ra tôi rất ít đăng bài, cùng lắm là chia sẻ mấy bài hát hay phim ảnh yêu thích gì đó.
Tối hôm đó, tôi đoán cậu ấy đã xem hết vòng tròn bạn bè của tôi, nên sau này mới có nhiều chủ đề chung với tôi như vậy.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ví dụ như ca sĩ tôi thích, cậu ấy sẽ có đĩa CD bản đặc biệt, vô tình để lộ ra cho tôi thấy, sau đó tôi sẽ chủ động bắt chuyện với cậu ấy.
# 6
Bạch Diệp rất nhiệt tình, thật đấy.
Trường Thượng Thành có truyền thống, tuần nào tháng nào cũng thi, ngày nào cũng thi.
Kết quả bài kiểm tra hàng tuần của tôi, như mọi khi, tệ hại như bãi phân chó.
Thanh Thanh nói, đặt bài làm xuống đất, giẫm lên cũng làm được điểm cao hơn hai đứa tôi cộng lại.
Tôi nghi Bạch Diệp trời sinh tai thỏ, dựng đứng lên, cứ như chỉ nghe tôi nói chuyện vậy.
Lúc đó tôi add Wechat cậu ấy cũng được một tuần rồi, cảm thấy lịch sử trò chuyện chỉ toàn xin bài tập có vẻ hơi lạnh nhạt.
Nên mỗi lần cậu ấy nhắn tin tôi đều trò chuyện tiếp.
Cậu ấy có lẽ cảm thấy nói trực tiếp không tiện, nên tối đó về nhà, khi tôi xin bài tập, cậu ấy hỏi tôi có muốn cậu ấy kèm cặp không.
Buồn cười c.h.ế.t được.
Tôi chỉ là một đứa ăn không ngồi rồi, không cần kèm cặp.
Tôi nói không không tôi không cần.
Cậu ấy lại soạn rồi xóa, cũng không biết muốn nói gì, tôi không để ý, trực tiếp chép bài tập.
Sau đó lại có mấy lần điểm của tôi tệ hại như bãi phân chó, tôi làm bộ than thở một tiếng thể hiện mình vẫn còn chút chí tiến thủ, không ngờ Bạch Diệp lại trực tiếp quay đầu hỏi tôi có muốn cậu ấy kèm cặp không.
Sao lại nhiệt tình như vậy chứ?
Ghi chú của học bá chẳng phải đều giấu như vàng sao? À, cũng đúng, cho dù có đưa cho tôi xem, tôi nghiên cứu mấy chục năm cũng không hiểu nổi.
Tôi nói không cần, lúc cậu ấy cúi đầu quay người lại tôi có lẽ đã hiểu được cảm giác mỗi lần cậu ấy soạn rồi xóa trên Wechat là gì rồi.
Chắc là thất vọng, hoặc là tủi thân.