Người tình nhỏ của tôi - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-09-08 14:27:21
Lượt xem: 21
Chưa đợi tôi nói xong.
Thẩm Hữu Văn nghiêng người hôn lấy tôi một cách mạnh bạo.
Không cho tôi chút cơ hội trốn tránh.
Anh ôm đầu tôi, cúi đầu hôn tôi thật sâu.
Đầu mũi chúng tôi cọ sát lẫn nhau.
Nụ hôn cuồng nhiệt đến nỗi tôi còn không có cơ hội để thở.
Anh ấy luôn bình tĩnh âm trầm, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này.
Ngay cả đôi mắt của anh cũng đặc biệt u ám.
Nhìn như như sắp ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi vô thức lùi lại.
Muốn tránh ánh mắt và sự đụng chạm của anh.
"Thẩm Hữu Văn, đừng như vậy..."
"Tiểu Văn không ai khác chính là..."
Những đầu ngón tay anh chạm vào môi tôi.
Khuấy động khoang miệng tôi, không cho tôi cơ hội nói thêm lời nào nữa.
Trước đây mỗi lúc thân mật như vậy anh luôn quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Chưa bao giờ tôi thấy anh mạnh bạo như thế này.
Anh nhìn chằm chằm vào môi tôi, khàn giọng nói:
"Ôn Dĩ Tường, em thực sự không vừa ý anh ở chỗ nào?"
Anh lại cười khẩy: “Nếu trước đây anh hôn em, em lập tức sẽ mềm nhũn ngã gục trong vòng tay anh.”
"Cơ thể cũng trở nên ẩm ướt mềm mại, gần như không mất nhiều thời gian để có thể đi vào."
"Bây giờ...em đang nghĩ đến ai vậy?"
Anh ấy gằn từng chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-tinh-nho-cua-toi/chuong-12.html.]
Đôi mắt tan vỡ của anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Giọng nói chưa đầy sự tuyệt vọng.
"Anh chưa đủ tốt nên em muốn trốn chạy như vậy sao?"
"Em thích người có giọng nói hay, anh chăm chỉ luyện giọng, em thích người có nhan sắc, anh tăng cân và đen đi trong lúc quay phim, nhưng phải cố khôi phục ngoại hình như ban đầu mới dám quay về gặp em."
Tôi ngước nhìn lên.
Nhìn anh với vẻ khó tin.
Anh ấy chưa bao giờ nói những điều này.
Tôi vẫn luôn tưởng anh làm những điều này là vì thân phận ảnh đế của mình.
Anh ôm tôi thật chặt, vùi đầu vào cổ tôi.
Hơi nóng ẩm ướt thấm vào da.
Nóng đến nỗi tim tôi run lên.
"Anh vẫn luôn có thể đáp ứng mọi điều kiện cho em, nhưng em thích một người trẻ hơn ..."
Giọng anh run run, như thể sắp khóc đến nơi rồi.
Tôi không nói nên lời.
Tim tôi tan nát.
Tôi ôm lấy mặt anh ấy.
"Thẩm Hữu Văn, em không thích người trẻ tuổi hơn, em chỉ thích anh thôi."
Anh đứng dậy, tránh sự đụng chạm của tôi.
"Em không cần lo lắng anh sẽ làm gì anh ta đâu."
“Từ giờ trở đi anh vẫn sẽ trả lương cho em như mọi khi.”
"Xin lỗi, tối nay anh có hơi đột ngột."
"Cũng về hơi sớm."
Tôi ngơ ngác nhìn anh rời khỏi phòng.
Đôi chân nặng đi như chứa đầy chì.