Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người qua đường - Phần 4

Cập nhật lúc: 2025-01-13 18:43:18
Lượt xem: 64

13

Nhân vật nữ phụ độc ác Thẩm Thi Vũ tiếp tục hành xử như một kẻ quái gở. Cô yêu nam chính nhưng không kìm chế được tham vọng, nên đã dùng mưu mô để đánh cắp bí mật công ty của Dương An Thần.

Không hiểu bằng cách nào mà cô ta có thể qua mặt bảo vệ và hệ thống camera an ninh để lẻn vào văn phòng của nam chính. Thẩm Thi Vũ đã mở máy tính của Dương An Thần và trộm thành công một số tài liệu mật.

Khi phát hiện ra, Dương An Thần vô cùng tức giận. Trước những tổn thất nghiêm trọng về lợi nhuận, anh ta huy động toàn bộ nguồn lực công ty để điều tra. Sau nhiều nỗ lực, sự thật được phơi bày: Thẩm Thi Vũ chính là kẻ trộm.

Thẩm Thi Vũ quỳ gối trong phòng VIP, khóc lóc cầu xin sự tha thứ từ Thẩm Thế Thanh, người vẫn đang nằm viện. Trớ trêu thay, Thẩm Thế Thanh, dù từng là nạn nhân của cô, lại động lòng trắc ẩn và cầu xin Dương An Thần tha thứ cho Thẩm Thi Vũ.

Đứng trước lời thỉnh cầu của người mình yêu, Dương An Thần đồng ý. Nhưng điều đó không làm dịu đi những thiệt hại mà công ty đã phải gánh chịu. Quá trình điều tra kéo dài khiến công ty gần như đảo lộn.

Để tìm một người chịu trách nhiệm, Dương An Thần đưa ra bằng chứng từ camera giám sát, khẳng định rằng người duy nhất vào văn phòng ngày hôm đó là Trần Đăng Hỏa – thư ký riêng của anh ta.

Tôi nghe tin quá muộn, khi Trần Đăng Hỏa đã bị cảnh sát bắt đi. Dù muốn lao đến làm chứng cho cô ấy, tiền bối của tôi đã giữ lại, lắc đầu với ánh mắt nặng trĩu:

“Chuyện này ai cũng biết là Trần Đăng Hỏa chỉ là vật tế thần, nhưng ai dám đứng ra nói chứ?”

Tôi không thể chịu đựng nổi, liền chạy thẳng đến đồn cảnh sát. Nhưng khi đến nơi, tôi thấy Trần Đăng Hỏa ngồi xổm bên lề đường, ánh mắt vô hồn.

May mắn thay, Dương An Thần không có đủ bằng chứng buộc tội cô ấy. Dù camera giám sát ghi lại hình ảnh Trần Đăng Hỏa vào văn phòng, nhưng hồ sơ và các thiết bị của cô ấy không chứa bất kỳ dữ liệu khả nghi nào. Sau quá trình điều tra, cô ấy được thả.

Tôi bước đến gần Trần Đăng Hỏa, đôi chân run rẩy không cầm được nước mắt.

Trần Đăng Hỏa ngước mắt lên, giọng khản đặc: “Chị không sao… thật mà… đừng khóc.”

Nhưng tôi không thể ngừng khóc.

Trần Đăng Hỏa đã bị sa thải. Dù cố gắng thế nào, cô ấy cũng khó có cơ hội tìm được một công việc tốt. Sự nghiệp của cô ấy gần như đã bị hủy hoại hoàn toàn. Đây có phải là số phận nghiệt ngã của “bia đỡ đạn” trong câu chuyện tình yêu giữa nam và nữ chính?

Tôi nài nỉ và đưa Trần Đăng Hỏa về nhà trọ. Sau khi ăn món mà cô ấy yêu thích, dường như tâm trạng của cô ấy đã khá hơn đôi chút.

“Em giúp chị thu dọn đồ đạc mang về được không?”

Tôi lo lắng, không dám để Trần Đăng Hỏa ở nhà một mình, sợ cô ấy suy nghĩ dại dột.

“Này, chị là loại người như vậy sao?” Trần Đăng Hỏa cố nặn ra một nụ cười. “Bố mẹ chị vẫn đang đợi chị về quê. Hai năm nay chị bận quá, Tết cũng chẳng về được.”

Trần Đăng Hỏa thực sự không phải kiểu người dễ dàng gục ngã. Sau khi để cô ấy ở nhà đợi, tôi bắt taxi quay về công ty.

14

Khi trở lại văn phòng, tôi cảm thấy một bầu không khí chán nản chưa từng thấy. Tôi đang định hỏi chuyện gì đã xảy ra thì tiền bối đi tới vỗ nhẹ vào vai tôi.

"Dương tiên sinh yêu cầu chúng ta họp nhóm riêng. Tôi đã nói với anh ta là em bị đau bụng, đang trong nhà vệ sinh nên xếp em vào hàng cuối cùng."

Anh Dương rủ nhóm chúng tôi đi họp à? Nhóm của chúng tôi đã giành được vị trí đứng đầu trong bộ phận công nghệ tháng trước, có thể nói nhóm của chúng tôi là lực lượng ưu tú nhất trong bộ phận công nghệ phần mềm của công ty. Trình độ học vấn của mỗi thành viên là vô song, và mỗi người trong số họ đều là những người đáng tự hào và tài năng.

Nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt của một số đồng nghiệp đã tham dự cuộc họp, tôi biết rằng cuộc họp này chắc chắn không phải là một cuộc họp khen thưởng. Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Khi đến lượt tôi, nhịp tim hiển thị trên vòng tay của tôi đã lên tới 160.

"Tên của cô là gì... Ồ, Chu Chỉ, phải không?" Dương An Thần ngồi đối diện với chiếc bàn hội nghị dài, bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài kỳ lạ, đưa một tài liệu vào tay anh.

Có vẻ như đây là thư ký mới sẽ thay thế Trần Đăng Hỏa.

"Không tệ, để tôi xem..." Anh ta tình cờ lướt qua thông tin của tôi, nhưng cơ thể anh đột nhiên cứng đờ.

“Cô và cô ấy học cùng trường cấp ba à?”

Tất nhiên tôi biết “cô ấy” mà Dương An Thần đang nói đến là ai. Nhưng tôi không dám lộ ra ngoài, chỉ giả vờ bối rối hỏi: "Cô ấy? Anh Dương, anh đang nói ai vậy?"

Dương An Thần trong mắt vẫn còn nghi hoặc, anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, chậm rãi nói: "Nữ thần chứng khoán."

Tôi làm như chợt nhận ra điều gì, gật đầu như gà mổ cơm: “Thẩm Thế Thanh, hồi cấp 3 cô ấy luôn đứng nhất lớp, còn là người đứng đầu tỉnh trong kỳ thi tuyển sinh đại học, điều đó thật tuyệt vời."

Thấy tôi không có phản ứng gì đặc biệt, Dương An Thần tiếp tục lật xem hồ sơ của tôi. Sau khi đọc hết, anh ta dường như mất hứng thú, thản nhiên xua tay và bắt đầu nhìn xuống điện thoại.

Người đàn ông trung niên bên cạnh lập tức bắt đầu trả lời. "Tôi thấy bố mẹ cô đều là công nhân nhà máy bình thường, cố gắng trở thành một người tài giỏi quả thật không dễ dàng gì."

Lời này vừa nói ra, trong lòng tôi đã vang lên sự cảnh giác, dường như nhận ra vẻ bất an của tôi, người đàn ông trung niên mỉm cười vẫy tay nói: "Tiểu Chu, đừng căng thẳng, lại đây ngồi đi."

Hai vệ sĩ mặc vest đen đang đứng sau lưng tôi ở cửa phòng họp lập tức tiến tới và giữ tay tôi ở hai bên trái và phải. Đối mặt với hai vệ sĩ cao 1,9 mét, tôi không còn chỗ để chống cự, buộc phải đến trước bàn hội nghị, đối mặt với Dương An Thần.

“Trong suốt thời gian cô làm việc ở đây, công ty không hề đối xử tệ với cô, đúng chứ? Cô hẳn là hài lòng với mọi thứ mà công ty mang lại.”

Người đàn ông trung niên vẫn giữ nụ cười chuẩn mực trên gương mặt. Đôi mắt vốn đã dài và hẹp của ông ta gần như khép lại khi cười, tạo cảm giác vừa thân thiện vừa lạnh lùng.

“Cô là con gái duy nhất trong gia đình, bố mẹ hẳn rất lo lắng khi để cô sống một mình ở nơi xa như thế này, đúng không?” Ông ta hỏi, giọng như vô tình nhắc đến.

Cổ họng tôi nghẹn lại. Bằng giọng khàn khàn, tôi hỏi thẳng:

“Anh Dương, công ty muốn tôi làm gì?”

Dương An Thần ngồi ngả người thoải mái trên chiếc ghế da cao cấp, ánh mắt vẫn dán vào chiếc điện thoại trong tay. Anh ta khẽ cười, rồi ngước lên nhìn tôi:

“Ừm, tôi thích làm việc với những người thông minh.”

Người đàn ông trung niên bên cạnh lập tức đẩy một tập tài liệu về phía tôi. Tôi cúi xuống, đọc lướt qua, và cảm giác như toàn thân bị đóng băng.

Họ muốn tôi phát triển một phần mềm giả mạo thông tin thị trường chứng khoán.

Hệ thống chứng khoán trong nước hiện nay đã rất hoàn chỉnh. Mỗi giao dịch, dù lớn hay nhỏ, đều được giám sát chặt chẽ. Việc can thiệp hay làm giả thông tin trong hệ thống này là điều không tưởng – và bất hợp pháp. Thế nhưng, Dương An Thần, người đàn ông này, lại hoàn toàn điên rồ đến mức nghĩ rằng anh ta có thể thao túng cả thị trường.

Người đàn ông trung niên không vội vã, ông ta khẽ đặt tay lên bàn, nụ cười nửa miệng thoáng hiện trên khuôn mặt:

“Cô biết đấy, một cô gái trẻ ở thành phố lớn, làm việc vất vả là chuyện bình thường. Tai nạn cũng chẳng phải chuyện hiếm gặp.”

Những lời này, dù được nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, lại khiến lòng tôi lạnh toát. Đây không chỉ là đe dọa, mà là lời cảnh báo rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-qua-duong/phan-4.html.]

“Tôi thấy bố mẹ cô đã làm việc chăm chỉ cả đời và giờ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Cô chắc không muốn họ gặp chuyện gì bất trắc, đúng không?”

Tôi không có chút nghi ngờ nào rằng Dương An Thần và những người này hoàn toàn có thể biến những lời đe dọa đó thành hiện thực.

“Được rồi, tôi sẽ ký.”

Tôi không biết mình đã ký văn bản đó như thế nào. Hai bàn tay run rẩy, từng nét chữ hiện lên như d.a.o cứa vào lòng.

“Tiểu Chu đã làm việc ở đây lâu rồi, rất chăm chỉ. Kể từ tháng này, lương của cô sẽ được tăng gấp đôi. Công ty của chúng ta luôn trọng dụng và đối xử tốt với những nhân viên xuất sắc. Cô chỉ cần cố gắng hơn nữa, mọi chuyện sẽ ổn.”

Người đàn ông trung niên nói, ánh mắt giảo hoạt. Sau khi tôi ấn dấu vân tay vào tài liệu, ông ta thu lại tập hồ sơ, còn Dương An Thần thì khẽ liếc qua rồi vẫy tay ra hiệu tôi rời đi.

Khi tay chạm vào cánh cửa phòng họp, giọng nói của Dương An Thần đột ngột vang lên phía sau:

“À này, cô có thân với cô thư ký cũ của tôi không?”

May mắn thay, tôi quay lưng lại với anh ta. Nếu không, anh ta chắc chắn đã nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi.

“Không có gì đâu, chỉ là hỏi vậy thôi. Cố gắng lên, tiếp tục làm tốt công việc.”

15

Khi trở lại chỗ làm, tôi thở hổn hển, nước mắt trào ra không kiểm soát, lòng ngập tràn cảm giác tê liệt như c.h.ế.t lặng. Tôi nhận ra mình vừa vi phạm pháp luật.

Người ta từng hỏi cách kiếm tiền nhanh nhất là gì, và có người trả lời rằng: Những công việc kiếm được nhiều tiền nhất đã được ghi lại trong một cuốn sách. Chỉ cần lật vài trang, bạn sẽ tìm ra cách làm giàu nhanh chóng. Cuốn sách đó chính là Luật hình sự.

Trong đó, có điều khoản về “tội thao túng thị trường chứng khoán.” Đây không chỉ là chuyện kiểm soát thị trường mà là âm mưu chi phối toàn bộ nó. Nếu kế hoạch của Dương An Thần thực sự được thực hiện, hàng loạt công ty sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản, và hàng triệu nhà đầu tư sẽ mất sạch tiền.

Đó không chỉ là tiền bạc, mà là mồ hôi, công sức của cả một đời người. Nếu số tiền này bị hủy hoại, biết bao gia đình sẽ tan nát. Tôi không dám tưởng tượng những bi kịch có thể xảy ra.

Trong lúc đầu óc vẫn đang rối bời, Dương An Thần cùng người đàn ông trung niên từ phòng họp bước ra, theo sau là hai vệ sĩ cao lớn mặc vest đen.

“Cảm ơn mọi người đã vất vả. Chủ tịch sẽ sớm thông báo kế hoạch tiếp theo,” người đàn ông trung niên cất giọng lớn, thái độ cung kính mời Dương An Thần tiến lên.

Tôi nghe loáng thoáng một đồng nghiệp phía sau nói nhỏ: “Trời ơi, anh Dương thật chu đáo. Ngay cả thư ký cũng chọn nam để vợ anh ấy không ghen.”

Tôi khẽ nhếch môi cười lạnh. Dương An Thần tỏ vẻ nghiêm túc, ho nhẹ rồi nói to:

“Tôi rất trân trọng sự cống hiến của mọi người. Chúng ta đã làm việc chăm chỉ vì lợi ích của công ty.”

Sau đó, anh ta quay sang nhóm của tiền bối và tiếp tục:

“Nhóm của cô đã xuất sắc giữ vững vị trí đầu trong bộ phận công nghệ suốt một năm qua. Công ty sẽ không tiếc phần thưởng cho những nhân viên xuất sắc. Cả đội 12 người sẽ được thưởng một chuyến du lịch sang trọng đến châu Âu trong một tháng, mọi chi phí sẽ do công ty chi trả.”

Lời tuyên bố của anh ta khiến cả văn phòng xôn xao. Những người không biết sự thật thì ghen tị, còn sắc mặt của 12 người trong nhóm chúng tôi thì tái nhợt.

“Tôi đã xác nhận xong. Xe buýt đưa mọi người ra sân bay đang đợi dưới tầng. Chúng ta chuẩn bị khởi hành chứ, nhóm trưởng?”

Tôi hoàn toàn hoảng loạn. Nếu thật sự lên chiếc xe đó, họ sẽ đưa tôi đi đâu? Trong lúc hoảng sợ, tôi bất chấp quy định bảo mật, rút điện thoại ra để cầu cứu. Nhưng một bàn tay đã giữ chặt tôi lại.

Tôi ngước lên, bắt gặp ánh mắt buồn bã của tiền bối. Tiền bối lắc đầu, như muốn nói mọi cố gắng lúc này đều vô ích.

Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, cắt ngang sự bối rối của tôi. Một thành viên trong nhóm đã quăng chiếc máy tính của mình xuống đất, khiến nó vỡ tan tành.

“A, có vẻ anh ta hiểu lầm rồi,” Dương An Thần mỉm cười nói. “Chúng ta đi du lịch, không làm việc, nên không cần mang theo máy tính. Vệ sĩ của tôi hơi vụng về, vô tình làm hỏng nó. Tôi sẽ bồi thường gấp đôi.”

Nụ cười của anh ta không chạm tới ánh mắt, khiến người đối diện cảm thấy lạnh sống lưng.

Chúng tôi gồm 12 người, trong đó chỉ có hai phụ nữ. Trong đó có tiền bối, người đã làm việc hơn mười năm. Tôi dìu cô ấy bước qua cửa công ty, cả hai đều run rẩy, cảm giác như sắp đối mặt với điều gì khủng khiếp.

Ở bãi xe, quả thật có một chiếc xe buýt đang đợi. Dương An Thần không xuống cùng, mà giao nhiệm vụ cho người đàn ông trung niên dẫn chúng tôi lên xe.

Trước khi bước lên, tôi quay lại nhìn tòa nhà công ty. Nó cao chót vót, đến mức phải ngửa cổ tối đa mới thấy tầng trên cùng. Tôi không khỏi tự hỏi, liệu Dương An Thần có đang đứng trước cửa sổ kính khổng lồ kia, quan sát tất cả?

Khi cả 12 người đã lên xe, người đàn ông trung niên vỗ nhẹ vào cửa xe và mỉm cười, đôi mắt nheo lại như một khe hẹp.

Chiếc xe khởi động, điều hòa bật lên, không khí bên trong mát lạnh. Nhưng đột nhiên, tôi nhận ra có gì đó không ổn. Một làn sương trắng mỏng lơ lửng từ cửa thoát gió của điều hòa.

“Cẩn thận!” Tôi cố hét lên, nhưng trời đất trước mắt bỗng quay cuồng. Cơ thể mất kiểm soát, tôi ngã gục xuống ghế.

16

Khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang ở trong một tầng hầm tối tăm, ẩm ướt. Cơ thể tôi khô khốc, nhưng nhìn chung vẫn ổn. Tôi đoán mình đã ngất khoảng bảy hoặc tám giờ. Thở phào nhẹ nhõm, tôi nhận ra một điều: mười hai người chúng tôi bị đưa đi trong tình trạng hôn mê, không có dấu hiệu bị ghi hình hay để lộ vị trí nào khác. Điều này có nghĩa là chúng tôi vẫn ở trong nước. Đây là tin tốt nhất mà tôi có thể hy vọng lúc này.

Chừng nào chúng tôi còn ở Trung Quốc, vẫn còn cơ hội để thoát. Nếu bị đưa tới những nơi nguy hiểm ở phía bắc Myanmar… tôi không dám tưởng tượng.

Như dự đoán, tất cả điện thoại của chúng tôi đều bị thu giữ.

“Mọi người đã ký văn bản, tôi sẽ không nhắc lại. Từ giờ, mọi người sẽ ở đây cho đến khi hoàn thành công việc.”

Giọng người đàn ông trung niên vang lên, hắn đứng trong ánh đèn mờ ảo, nheo mắt cười. Nụ cười ấy lạnh lẽo đến đáng sợ.

Dưới sự giám sát của năm người đàn ông vạm vỡ, chúng tôi bị ép gọi video cho gia đình để báo rằng mọi thứ vẫn ổn. Tôi không khỏi bất ngờ khi Trần Đăng Hỏa không gửi tin nhắn nào, giúp tôi tránh được việc bị điều tra thông qua mạng xã hội và giữ mối quan hệ với cô ấy ở mức bạn bè bình thường.

Khi nhìn gương mặt lo lắng của bố mẹ qua màn hình, lòng tôi quặn thắt. Họ vui vẻ khen ngợi sự hào phóng của công ty khi nghe tin tôi được đưa đi du lịch nước ngoài. Họ còn dặn tôi nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức, nếu cần tiền thì cứ xin gia đình. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng trái tim như bị bóp nghẹt.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi bị dẫn đến một khu văn phòng cũ nát. Những chiếc máy tính đặt trên bàn ghế xiêu vẹo, sàn nhà ẩm thấp và bốc lên mùi hôi khó chịu. Cuộc sống ở đây như địa ngục.

Ngày ngày trôi qua mù mịt, chúng tôi chỉ được ngủ sáu tiếng, ăn hai bữa sơ sài với thức ăn thừa đã bốc mùi chua. Mọi suy nghĩ phản kháng đều bị dập tắt. Những người như chúng tôi, quanh năm ngồi làm việc trong văn phòng, làm sao có thể đối đầu với một nhóm bảo vệ to lớn và đầy sức mạnh?

Nỗi kinh hoàng lớn hơn là tôi – người phụ nữ trẻ duy nhất – trở thành mục tiêu. Một lần, khi bọn họ cố kéo tôi vào phòng, người đàn ông trung niên kia xuất hiện. Hắn nheo mắt, rút d.a.o rạch cổ một tên to con ngay trước mặt tôi.

Máu b.ắ.n tung tóe, nóng hổi trên mặt tôi. Tôi muốn hét lên, nhưng không thốt nên lời. Sau lần đó, không ai dám động đến tôi nữa.

Những đêm tại đây là chuỗi ngày kinh hoàng. Nệm ẩm ướt, chuột chạy qua lại. Có lần tôi tỉnh giấc giữa đêm và thấy một đôi mắt xanh lóe sáng trong bóng tối. Tiền bối ôm chặt lấy tôi, vỗ lưng an ủi, giọng nghẹn ngào:

“Không biết con gái chị giờ thế nào…”

Câu nói ấy ám ảnh tôi. Nếu tất cả chúng tôi chỉ là bia đỡ đạn, tại sao lại có những kẻ ngoài nhóm mười hai người bị kéo vào? Câu trả lời cứ luẩn quẩn, nhưng chẳng bao giờ rõ ràng.

Loading...