Người Phụ Nữ Trong Gương - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-13 22:51:43
Lượt xem: 520

"Rầm" một tiếng!

Cánh cửa phòng tắm lại đột ngột bị Trình Cảnh Văn đạp tung ra.

Anh ấy mặt mày u ám chắn trước cửa, trông còn giận dữ hơn vừa nãy.

"Có phải là em cố ý không hả? Em chính là ghét bỏ chuyện anh mua căn nhà này không bàn bạc với em, đúng không? Nên mới cố tình giở mấy trò quỷ quái này ra để chọc tức anh?"

Mua nhà… Không bàn bạc với tôi?

Trong cơn kinh hoàng tột độ, hai chân tôi run lẩy bẩy.

Nước mắt sớm đã trào ra giàn giụa, ướt cả khuôn mặt nhưng vẫn bị lời nói đầy oán hận của Trình Cảnh Văn thu hút sự chú ý.

Tôi và Trình Cảnh Văn là đôi vợ chồng mười năm.

Mười năm này tuy cuộc sống của chúng tôi có phần kham khổ nhưng tình cảm vẫn luôn mặn nồng.

Mọi việc trong nhà đều do cả hai cùng nhau quyết định.

Trình Cảnh Văn ngay cả đổi điện thoại di động cũng phải hỏi ý kiến tôi trước.

Chuyện mua nhà lớn như vậy, sao anh ấy có thể tự mình…

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng đến mức có chút xa lạ của Trình Cảnh Văn, từ từ mở to mắt!

Bởi vì tôi phát hiện, trong đầu mình, quả thực không hề có ký ức nào về việc Trình Cảnh Văn bàn bạc mua nhà với tôi!

Căn nhà này rốt cuộc được mua vào lúc nào, tốn bao nhiêu tiền, tôi hoàn toàn không hay biết!

Tôi ngẩn người, lẩm bẩm hỏi anh ấy.

"Trình Cảnh Văn, anh… Mua căn nhà này từ khi nào vậy?"

Mặt Trình Cảnh Văn càng đen hơn.

Anh ấy giáng mạnh một quyền lên cánh cửa phòng tắm, như thể giận đến cực điểm.

"Kiều Ninh! Em cmn nó đúng là cố ý mà!"

Cánh cửa phòng tắm theo lực mạnh, "ầm" một tiếng, đập vào tường.

Tiếng va chạm dữ dội đột ngột đánh thức những ký ức dường như đã bị tôi đánh mất từ lâu.

Khi đó, tôi và Trình Cảnh Văn đứng cạnh nhau trước một căn biệt thự.

Anh ấy khoác vai tôi, trên mặt ánh lên vẻ hưng phấn đỏ rực.

"Đừng chê đắt, dù sao thì nơi này cũng sẽ gánh vác hạnh phúc nửa đời sau của chúng ta."

"Cũng nên cho những kẻ coi thường chúng ta biết rằng chúng ta cũng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, để bọn họ nhìn xem, bây giờ anh giỏi giang đến mức nào!"

Lúc ấy tôi nhìn Trình Cảnh Văn, chỉ cảm thấy xót xa.

Tôi và anh ấy cùng nhau lăn lộn ở thành phố này mười năm, lương tăng chậm mà giá nhà đất thì leo thang chóng mặt.

Kế hoạch mua nhà của chúng tôi bị gác lại hết năm này qua năm khác.

Trình Cảnh Văn cũng từ lúc tràn đầy chí khí ban đầu, cho đến khi không thể nghe thêm bất cứ câu nào liên quan đến chuyện mua nhà nữa.

Nhưng tôi biết, chấp niệm mua nhà của anh ất còn sâu đậm hơn tôi.

Cho nên tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy.

"Vậy thì mua!"

"Dù phải ăn cháo cầm hơi, dù phải vất vả thêm mười năm nữa, dù phải trả nợ cả đời, em cũng ủng hộ anh!"

Đêm đó trở về phòng trọ, Trình Cảnh Văn hưng phấn lạ thường.

Anh ấy quấn lấy tôi đòi hỏi không ngừng, cuồng nhiệt như thể trở lại mười năm trước.

Cuối cuộc hoan ái, anh ấy ôm chặt lấy tôi từ phía sau.

Tôi sớm đã bị anh ấy vắt kiệt sức lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-phu-nu-trong-guong/chuong-2.html.]

Trong cơn mơ màng, một nụ hôn lạnh lẽo in lên gáy tôi.

Ngay sau đó là tiếng Trình Cảnh Văn lẩm bẩm.

Anh ấy nói—

"Vợ, xin lỗi em."

Xin lỗi chuyện gì chứ?

Lúc đó tôi không còn sức để hỏi anh ấy.

Sau khi tỉnh dậy , tôi liền quên mất.

Bây giờ, thì không cần phải hỏi nữa rồi.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ của Trình Cảnh Văn, toàn thân run rẩy không ngừng.

Ngay cả giọng nói cũng run theo.

"Chồng, Kiều Ninh… Là ai vậy?"

4

Trình Cảnh Văn bị một câu hỏi của tôi làm cho ngây người.

"Vợ, em sao vậy? Kiều Ninh… chẳng phải là em sao?"

Trong đáy mắt anh ấy, vẻ mờ mịt và nghi hoặc đan xen, không giống như giả vờ.

Kiều Ninh là tôi?

Tôi là… Kiều Ninh?

Tôi hoảng hốt nhưng không dám quay đầu nhìn gương.

Chỉ ngơ ngác đưa tay lên sờ mặt mình.

Ngón tay chạm vào mặt, đường nét khuôn mặt dưới lòng bàn tay dần trở nên rõ ràng.

Trong nhà rõ ràng có hệ thống sưởi, vậy mà tôi lại trợn tròn mắt, toàn thân lạnh toát như thể đang ở trong hầm băng.

Hai chân từng bủn rủn.

Tôi lảo đảo, hoảng loạn đến mức gần như không đứng vững.

Trình Cảnh Văn càng hoảng sợ hơn.

Anh ấy ba chân bốn cẳng lao đến bên cạnh tôi, dang tay ôm chặt lấy tôi, giọng điệu và vẻ mặt đều vô cùng sốt ruột.

"Vợ? Rốt cuộc em bị làm sao vậy? Đừng dọa anh!"

Cơ thể đột nhiên có chỗ dựa.

Tôi hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay Trình Cảnh Văn.

Ngửa mặt nhìn vào mắt anh ấy, tôi đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

"Chồng… Hình như em, bị bệnh rồi… Rõ ràng em nhớ mình là Đàm—"

Đột nhiên, não bộ truyền đến một cơn đau nhức dữ dội cắt ngang lời tôi!

Tôi như chịu phải một kích nghiêm trọng, thân thể chấn động mạnh!

Ý thức đang nhanh chóng rút khỏi não tôi!

Vẻ mặt Trình Cảnh Văn đột ngột trở nên hoảng loạn.

"Kiều Ninh! Em tỉnh lại đi! Rốt cuộc em bị sao vậy!?"

Tôi nhìn anh ấy, cố gắng mở to mắt muốn giữ tỉnh táo nhưng hoàn toàn không có sức chống cự.

Giây tiếp theo.

Hai mắt tôi trợn ngược!

Tôi hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

Loading...