NGƯỜI PHÀM KHÔNG THỂ ĂN HƯƠNG KHÓI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-20 19:23:52
Lượt xem: 133
7.
Trương Đào bị dọa đến hoàn toàn sợ hãi, vội vàng hứa với tôi cậu ấy sẽ xin lỗi đàng hoàng.
Vì không thể viết bằng tay phải nên cậu bắt đầu luyện tập bằng tay trái.
“Anh Lý, cậu đừng lo lắng, tôi nhất định luyện tập tốt, gửi thần linh một bức thư xin lỗi.”
Thật trùng hợp, kể từ khi cậu ấy có ý định xin lỗi, răng của cậu ấy đã ngừng rụng.
Nhìn 4 chiếc răng rơi trên bàn, các bác sĩ cho biết họ bất lực và không thể tìm ra nguyên nhân.
Trương Đào học rất nhanh, trong thời gian hai ngày cậu ấy đã viết được bằng tay trái.
Mỗi lần tập viết mồ hôi đổ đầy đầu.
"Anh Lý, cậu nghĩ tôi viết thư xin lỗi như thế này có ổn không?"
Cậu ấy viết xong đưa cho tôi đọc, tôi sợ đến mức vội vàng che mắt lại.
"Cái này là để cho Thần xem, tôi không thể đọc được.”
Cậu ta cười một tiếng rồi lấy lại nó.
“Anh Lý, khi nào tôi có thể đi xin lỗi thần linh?”
“Chờ tôi hỏi Thần đã.”
Vì thế, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, tôi đi hỏi thần linh.
Sau khi ném Chén Thánh thì đã có câu trả lời: "Sáng sớm mai tôi sẽ đưa cậu đến xin lỗi.”
Cậu ấy gật đầu đầy hào hứng.
Tôi đón Trương Đào và khởi hành vào sáng sớm hôm sau, dọc đường không xảy ra tai nạn gì, thậm chí tôi còn hỏi Trương Đào ba lần xem cậu ấy có mang theo thư xin lỗi trước khi ra ngoài hay không.
Kết quả, khi đến cửa, cậu ta nói thư xin lỗi đã bị mất.
"Cậu nói cái gì?"
Bây giờ tôi chỉ muốn xé người trước mặt thành từng mảnh.
"Đã tới cửa rồi, cậu lại nói với tôi là cậu làm mất thư xin lỗi sao?"
Trương Đào lúc này giống như một con kiến bò trên chảo nóng, cậu ấy lục tung túi của mình ra, như muốn đem chính mình đào ra.
"Anh ơi, em thề là em thực sự đã mang nó đến, em thực sự đã mang nó đến.”
Khi Trương Đào nhìn lên lần nữa, cậu ấy đã khóc.
Tôi thở dài một hơi: “Tìm đi, đứng yên đó thì có thể tìm ra được sao?”
Cậu ấy lau mồ hôi trên trán và bắt đầu tìm kiếm dọc đường.
Tôi nhìn lên bầu trời, tự hỏi khi nào thời tiết sẽ trở nên u ám.
Hơn nữa, sắc mặt của Trương Đào càng trở nên u ám hơn.
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, tôi vội túm lấy Trương Đào hỏi: “Trong thư cậu viết gì thế?”
Cậu ấy không dám nhìn thẳng vào tôi, do dự hồi lâu không trả lời được.
"Cậu!! Con mẹ nó, nói chuyện!”
Tôi vỗ mạnh vào gáy cậu ta, sau đó cậu ta nói: "Tôi viết rằng Thần thật keo kiệt.”
Vừa dứt lời, cậu ta đã hét lên và ngay lập tức, bốn chiếc răng trong miệng cậu ta rụng thêm.
Tôi chỉ vào cậu ta, tức giận đến mức không thể nói: “Trương Đào, cậu thật sự không sợ c.h.ế.t phải không?”
Bây giờ tôi đã tức đến mức không chịu nổi, tôi hét vào mặt cậu ta: “Ngay cả khi cậu không tin vào Thần, cậu vẫn phải biết cách tôn trọng đi chứ!”
Tôi túm lấy cổ áo cậu ta lắc mạnh: “Cậu có biết tôn trọng nghĩa là gì không? Tôi chạy tới chạy lui với cậu suốt thời gian qua chỉ vì sợ cậu c.h.ế.t trước mặt tôi. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cậu là tự mình tìm đường chết!"
Tôi đẩy cậu ta đến gốc cây. Cảnh tượng răng cậu ta rụng ra kinh khủng đến nỗi cậu ta phải bịt miệng lại, không dám nói hay chống cự.
Mặc tôi tùy ý đánh mắng.
Tôi đá mạnh vào cậu ta và nói: " Cậu có muốn c.h.ế.t thì cũng đừng kéo tôi theo, Trương Đào, cậu nói xem, cậu làm một số việc của con người là không tốt sao?"
"Cậu là đang báng bổ thần linh, lừa dối thần thánh, chọc tức thần linh, cậu cho rằng mình đã sống quá lâu rồi sao?”
Tôi hiện tại đang trong cơn tức giận, thậm chí bây giờ tôi còn muốn bóp cổ Trương Đào trước mặt mình cho đến chết.
Vừa buông tay ra, cậu ta liền trực tiếp quỳ xuống.
Trùng hợp là, hướng mà cậu ta quỳ xuống chính xác là hướng của các vị Thần.
Cậu ta không ngừng quỳ lạy: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-pham-khong-the-an-huong-khoi/chuong-4.html.]
Nhưng đây không phải là lời xin lỗi chân thành, mà đây là vì sợ cậu ta mới sẵn lòng xin lỗi.
8.
Chúng tôi gây ra động tĩnh rất lớn, khu phố vốn đã náo nhiệt, mà bây giờ tôi và Trương Đào làm ồn ào, mọi người lập tức tham gia.
Bây giờ Internet phát triển nhanh chóng như vậy, trong đám đông có người vừa nhìn đã nhận ra Trương Đào.
[Tại sao người đàn ông này trông giống người đàn ông đóng vai thần lúc trước như vậy?]
[Không thể nào, người đàn ông này thoạt nhìn trông có vẻ ốm yếu.]
Càng ngày càng có nhiều người vây xung quanh, Trương Đào hét vào mặt tôi như thể cậu ta bị tâm thần phân liệt.
“Có giỏi thì cậu đánh c.h.ế.t tôi đi! Tôi chỉ là đóng giả thôi, các người có thể làm gì tôi?”
Nhận thấy cậu ấy tinh thần đang bị kích thích, tôi nhanh chóng giấu cậu ấy lại phía sau.
Thái độ của cậu ta khiến những người xung quanh không hài lòng, thậm chí có người còn mở đoạn video quay ban đầu ra và so sánh trên khuôn mặt của Trương Đào.
[Là hắn, là hắn!]
Người đàn ông gần như hưng phấn nhảy dựng lên, [là hắn, chính là tên đứng trước mặt Thần ăn hương của chư Thần đang ở đây!]
Giọng ông ta rất to, chưa kể vốn dĩ ông ta đã hét câu này ra phía bên ngoài, và dường như ông ta sẽ không dừng lại cho đến khi có người từ bên ngoài tụ tập xung quanh anh ta.
Ngày càng có nhiều người và mọi người đều mồm năm miệng mười mà bàn luận.
Suy cho cùng, Trương Đào hiện tại không giống so với Trương Đào trên điện thoại di động, chứ đừng nói là Trương Đào một tháng trước đây.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Bây giờ gió thổi ra khi cậu ta mở miệng, và trên đầu cậu ta thậm chí không có một sợi tóc.
Cả người trông như một người bệnh, không còn chút sức lực nào.
“Không phải anh ta, thoạt nhìn giống như một bệnh nhân vậy.”
Trương Đào núp sau lưng tôi, vùi mặt thật sâu vào trong quần áo của tôi.
[Tại sao không? Vừa rồi tôi nhắc đến người đó, hắn liền sợ hãi! Còn không phải có tật giật mình sao?]
[Đúng, đúng, vừa rồi tôi cũng thấy như vậy.]
Có người thậm chí còn cố gắng kéo Trương Đào ra khỏi tôi.
"Mọi người, hãy nghe tôi, hãy nghe tôi."
Khi tôi còn định nói gì đó, Trương Đào đã bị kéo ra khỏi người tôi.
[Là hắn ta!]
Hai người đàn ông nhấc Trương Đào lên, lộ ra cả khuôn mặt.
Một chị gái giơ điện thoại di động lên và hỏi: [Nhìn xem, có phải là một người không?]
[Vâng vâng vâng, chính là hắn!]
[Đánh c.h.ế.t hắn! Sao ngươi dám báng bổ các vị thần!]
[Tôi nhớ người đàn ông này, lúc đó hắn c.h.ế.t cũng không chịu xin lỗi các vị thần, còn khiêu khích thần.]
Đám đông đột nhiên trở nên phấn khích, và giọng nói của tôi dường như không đáng kể trong số họ.
“Mọi người hãy nghe tôi nói…”
Tôi chưa kịp phản ứng thì đám đông đã náo loạn.
Họ tạo thành một vòng tròn và bắt đầu đ.ấ.m đá Trương Đào.
Vì ích kỷ, một người như Trương Đào đã báng bổ Thần linh và chọc giận thần linh nhiều lần nên thực sự đáng bị đánh.
Nhưng suy cho cùng đây là xã hội pháp trị, những người này phải trả giá vì đã đánh Trương Đào.
Tôi lao vào đám đông và nhận ra rằng mình không thể vào được.
“Đừng đánh!! Đừng đánh!!”
Tôi lọt vào đám người, nhưng căn bản không thể chăn vào nổi.
Tiếng hét thảm thiết của Trương Đào lọt vào tai tôi và tôi thậm chí không thể nghe nổi .
"Đừng đánh nữa!"
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, thả tôi đi, tôi thật biết sai rồi, tôi sẽ xin lỗi!”
Cậu ấy không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng làm sao những người đó có thể tha thứ cho cậu dễ dàng như vậy.
Vốn dĩ, Du Thần là ngày để mọi người cầu phúc, cầu cho mưa thuận gió hoà, nhưng chính vì Trương Đào đứng trước các vị thần trong suốt quá trình nên mọi lời cầu nguyện của họ với các vị thần đều bị cậu ấy chặn lại.
Càng nghĩ tôi càng tức giận nên lao vào đá thật mạnh vào cậu ta vài cái để giải tỏa cơn giận.
Trương Đào bị đánh đến mức chỉ biết ôm đầu kêu cứu, nếu không có hai nhân viên quản lý đô thị đến ngăn chặn sự việc thì Trương Đào đã bị đánh chết.