Người Mẹ Trốn Chạy Thực Tế - 02.
Cập nhật lúc: 2024-11-22 01:50:52
Lượt xem: 48
Một lúc lâu sau, tôi cất giọng yếu ớt:
"Làm sao con giúp được? Con giúp mẹ chỉ càng lún sâu hơn thôi."
"Giúp mẹ cùng một người hơn năm mươi tuổi, suốt ngày mơ mộng hão huyền, mong đổi đời chỉ trong một đêm, ngồi không chờ chết?"
Mẹ tôi dồn toàn bộ sự kiên quyết còn sót lại lên người tôi.
Lên người duy nhất chịu nhường nhịn và nghĩ cho bà.
Bà sợ cha dượng giận, đứng lên, lạnh lùng nhìn tôi: "Con nói năng kiểu gì thế, chẳng biết tôn trọng người lớn gì cả."
"Những năm qua, đúng là mẹ dạy con uổng công rồi."
Một buổi chiều mùa đông, ánh nắng chan hòa.
Ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng vào mắt tôi, chói đến mức khiến mắt tôi đau rát.
Khóe miệng tôi nở một nụ cười cay đắng, chậm rãi nói: "Hôm nay là sinh nhật con, mẹ đúng là đã tặng con một món quà thật lớn."
Tôi nhìn mẹ, biểu cảm trên khuôn mặt bà dần đông cứng lại.
Bà chậm rãi ngước mắt lên, ngơ ngác như mất hồn, đôi môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Khi còn nhỏ, bà ngoại bỏ lại chồng con mà ra đi.
Ông ngoại mang theo ba đứa con, chỉ có thể đảm bảo họ sống sót qua ngày.
Trong hoàn cảnh như vậy lớn lên, mẹ tôi thiếu thốn tình yêu đến tột cùng.
Chỉ cần người khác cho chút ít tình thương, bà cũng sẽ giữ chặt không buông, không nỡ để mất.
Bà tự ti, khúm núm, luôn đặt cảm xúc của người khác lên hàng đầu, chỉ mong nhận được nhiều tình yêu hơn.
Vì vậy, trong những năm tháng tuổi trẻ bồng bột, bà đã bất chấp tất cả để kết hôn với cha ruột tôi.
Chỉ vì ông từng giúp mẹ tôi đuổi đi hai kẻ lưu manh.
Nhưng nếu không phải do cái miệng vô duyên của ông, có lẽ họ cũng chẳng tìm đến.
Nhiều năm sau, mẹ tôi vẫn chìm đắm trong kỷ niệm ấy, lấy nó để tự an ủi bản thân: "Chưa từng có ai dám liều mình để cứu mẹ như vậy."
"Ông ấy mệt thì uống chút rượu cho khỏe cũng bình thường thôi, ai mà chẳng nổi điên khi say chứ."
"Ông ấy yêu chúng ta, chúng ta phải hiểu cho cha."
Cha ruột tôi bẩm sinh ham chơi, nghiện rượu nặng.
Tôi rất hiếm khi nhìn thấy ông trong trạng thái tỉnh táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-me-tron-chay-thuc-te/02.html.]
Đôi khi, tôi mong ông say hơn, say đến mức chẳng còn ý thức gì.
Như thế, tôi sẽ không bị đánh nữa.
Năm tôi sáu tuổi, bác trai đến nhà tôi chơi.
Bác gái mỉa mai một câu: "Chỉ là con bé con thôi, các người giữ nó như báu vật làm gì?"
Sau khi gia đình bác rời đi, mượn men rượu, cha tôi đã đánh tôi một trận tàn nhẫn.
Ông tát mạnh vào mặt tôi: "Chính mày khiến tao không dám ngẩng đầu lên."
"Lúc đó sao lại để một con bé con như mày đầu thai vào nhà tao?"
"Tao đánh c.h.ế.t mày!"
Trước mắt tôi ngày càng mờ nhòe, đau đớn đến mức tê liệt.
Mẹ tôi quỳ bên cạnh, liên tục dập đầu.
Bà van xin ông tha cho tôi, nhưng mãi không dám bước lên ngăn cản.
Trán bà đập vào viên đá, bị rách, m.á.u làm mờ cả đôi mắt.
Không phân biệt được đó là m.á.u hay nước mắt.
Khi đã mệt vì đánh, ông dùng chân đá tôi vào góc tường: "Xui xẻo."
Bên tai tôi vang lên một tràng âm thanh ù ù.
Tôi chỉ nhìn thấy miệng mẹ mở ra rồi khép lại, nhưng không nghe được bà nói gì.
Bà chỉ biết ôm tôi khóc, ngoài việc đó ra chẳng làm được gì.
Không được chữa trị kịp thời, khiến tai phải của tôi bị điếc.
Khi lớn lên, tôi thường không phân biệt được âm thanh phát ra từ đâu.
Dần dần, tôi bị bạn bè xa lánh, cô lập, và tẩy chay.
Tôi cũng cố tránh những nơi đông người.
Tránh việc phải giải thích, để vết thương cũ bị bóc ra thêm một lần nữa, dù tôi luôn giả vờ như không để tâm.
"Tôi bị điếc tai phải."
"Bị cha tôi đánh."
"Vì ông ấy ghét tôi là con gái."
Giải thích mãi, cuối cùng điều đó trở thành câu nói tự giễu thường trực của tôi.