Người Máy Của Cố Hành Miên - Chương 15 + 16: Hoàn chính văn.
Cập nhật lúc: 2024-06-01 10:09:57
Lượt xem: 823
Cố Hành Miên đã đứng như vậy suốt một đêm.
Mưa như trút nước, ban đêm còn có sấm chớp, không ngoài dự đoán, Cố Hành Miên dầm mưa đến mức một lần nữa phải nhập vi/ện.
Giải thích cho loại hành động này, tôi chỉ thấy anh ta đang tự huỷ hoại bản thân.
Nhưng điều này đều không liên quan gì đến tôi, vì tôi đã đặt vé máy bay, dự định đi du lịch.
Là một người máy mới được tự do, có chứng minh nhân dân hợp pháp, cũng có m.á.u thịt, ngoài việc không có trái tim, tôi không khác gì người bình thường.
Trong công cụ tìm kiếm có quá nhiều cảnh đẹp, tôi cũng muốn được đi ngắm nhìn.
Trước đây, toàn bộ tâm trí tôi đều dành cho Cố Hành Miên, nghĩ rằng anh ấy còn đẹp hơn tất cả phong cảnh trên thế giới này, vì vậy tôi sẵn lòng ở bên anh ấy, năm này qua năm khác.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn nhìn thấy mọi cảnh sắc trên thế gian và sống như một người tự do.
Nhưng Bạch Uyển vẫn tìm được tôi ở sân bay.
Lúc đó tôi đang chuẩn bị làm thủ tục, Bạch Uyển chặn trước mặt tôi, hét lên đầy tức giận: "Vì muốn cô mủi lòng quay lại với anh ấy, Cố Hành Miên đã đợi suốt đêm dưới nhà cô, anh ấy bây giờ đang bệ/nh, nằm mê man trong bệ/nh vi/ện, còn cô thì lại có tâm trạng đi du lịch. Cố Dung, cô đúng là một kẻ m/áu lạnh!"
Tôi chỉ vào n.g.ự.c cô ta, gằn từng chữ: "Người được hưởng lợi, bây giờ lại đứng trên cao mà chỉ trích tôi?
Bạch Uyển, người không có tư cách nhất để nói tôi, chính là cô.
Bởi vì trái tim cô đang dùng chính là của tôi, chính tôi đã cho cô sự sống mới."
Khuôn mặt Bạch Uyển trở nên khó coi, nhưng cô ta vẫn không nói gì, chỉ rút điện thoại từ túi ra, điện thoại đang kết nối video trực tuyến, và ở đầu bên kia lại là trên sân thượng của b/ệnh v/iện.
Cố Hành Miên đang mặc đồ b/ệnh nhân, đứng trên sân thượng, nhìn vào ống kính với ánh mắt vô cùng thê lương.
"Dung Dung, em từng nói rằng, sự xuất hiện của em là vì anh.
Nếu bây giờ anh nhảy từ trên đây xuống, định kết thúc cuộc đời mình, em chắc chắn sẽ rất lo lắng, sẽ quay lại tìm anh có đúng không?"
Tôi đảo mắt.
Cuộc sống quý giá như vậy, nhưng anh ta lại lãng phí như thế.
Vì vậy tôi không nghĩ ngợi gì mà quay lưng bỏ đi, muốn nhảy hay không nhảy, chẳng liên quan gì đến tôi.
Tiếng gọi thất thanh từ điện thoại sau lưng vang lên, nhưng tôi không nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-may-cua-co-hanh-mien/chuong-15-16-hoan-chinh-van.html.]
Dùng cách nh/ảy l/ầu để đ/e d/ọa người khác, chẳng có cách nào đ/ê h/èn hơn cách này.
16.
Tôi rời đi rất dứt khoát.
Vẫn là Cố Hành Miên không nhảy xuống.
Dù sao thì anh ấy cũng đã đứng trên sân thượng, đợi Bạch Uyển đến sân bay, thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ, tự nhiên sẽ có người phát hiện ra điều bất thường của anh ấy, chắc hẳn đã có người đứng sẵn ở sân thượng.
Khi có cơ hội, họ liền kéo anh ấy xuống.
Nhưng Cố Hành Miên thực sự có chút bệ/nh, anh ta còn mang theo một cây kéo, nghe nói là để đ/e dọ/a thêm khi tôi đến hiện trường.
Kết quả là vì giằng co quá mạnh, cây kéo trong túi lệch vị trí, đ/âm thẳng vào n.g.ự.c anh ấy, giây sau lập tức được đưa vào phòng p/hẫu th/uật.
Người không chết.
Chỉ là cơ thể trở nên rất yếu, hệ miễn dịch suy giảm, ba ngày hai lượt lại bị ốm.
Còn kèm theo cơn đau ti/m dai dẳng.
Nỗi đau đó chính là loại khiến người ta chỉ muốn c/ắn lưỡi tutu, ngày này qua ngày khác tái phát, là sự hành hạ vô tận.
Về phần Bạch Uyển, thật ra có một bí mật, có lẽ cô ấy không biết.
Trái tim sinh ra từ tình yêu đó, thực sự là phù hợp nhất với cơ thể cô ấy.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Nhưng tình yêu không thuần khiết, điều đó định trước rằng trái tim đó có thiếu sót.
Tôi không có trái tim đó vẫn sống được, nên chút thiếu sót đó đối với tôi không quan trọng.
Nhưng Bạch Uyển thì không, chút thiếu sót đó cũng đủ để lấy mạng cô ấy.
Vì vậy, cô ấy ại một lần nữa được đưa vào ICU, phải chờ đợi nguồn tim mới, đến cuối cùng có thể sống sót hay không, tôi cũng không rõ.
Lúc này, tôi đang ở bên kia đại dương, chờ đợi một mùa xuân mới đến.
(Hoàn chính văn)