Người Mang Sắc Màu Rực Rỡ Như Cầu Vồng. - PHIÊN NGOẠI 2: TRÔNG CHÁU (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:23:00
Lượt xem: 112
Sau khi tẩy não bản thân, tôi mỉm cười hỏi cô bé: "Sau bữa sáng cháu muốn làm gì?"
“Cháu muốn đi công viên trải trí.”
Công viên giải trí đúng là nơi tôi thích và đã lâu rồi tôi chưa đến công viên đó.
"Được, nhưng có một điều kiện." Tôi nói.
“Điều kiện gì?” Cô bé chớp mắt.
A, nhóc con.
"Đừng gọi anh ấy là anh trai, hãy gọi anh ấy là chú." Tôi chỉ vào Lục Nhiên.
“Tại sao? Dì thích anh trai sao?” Cô bé ngây thơ hỏi tôi. Tôi lập tức đỏ mặt, cổ họng nghẹn ngào không biết nói gì. Lục Nhiên nhàn nhã nhìn tôi, tựa hồ muốn biết tôi sẽ trả lời ra sao.
"Cháu còn nhỏ, sao lại hỏi nhiều như vậy? Nếu cháu hỏi lại, dì sẽ không mang em đi cùng." Tôi trừng mắt nhìn cô bé.
“Vậy cháu vẫn gọi là anh trai.” Cô bé cứng miệng.
“Cứ gọi đi.” Tôi mệt mỏi, không hiểu tại sao mình lại ấu trĩ tới mức ghen với một đứa trẻ.
Khóe môi cô bé càng cong lên, lại sắp khóc, tôi vội nói: “Đừng khóc, đừng khóc. Dì sẽ đưa cháu đến đó, đưa cháu đến đó. Dì và anh trai sẽ đi cùng cháu ."
“Anh hôm nay có chuyện gì à?” Tôi hỏi Lục Nhiên.
“Không phải việc quan trọng, cứ đi thôi.”
Hắn nói rồi gọi điện thoại.
Bíp hai lần, bên kia bắt máy: "Alo, anh Nhiên?"
"Chiều nay cậu có thể tự đi, tôi có việc phải làm."
"À? Không phải, tôi không tiện bàn giao với bọn họ.”
“Làm sao cũng được.”
“Có chuyện này cũng phải nhờ đến tôi?”
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Hắn nhìn tôi một chút, rồi nói với người bên kia một cách tùy ý: “Đưa hai người đi chơi.”
Một câu nói mà khiến tôi đỏ mặt thì đó chắc chắn là Lục Nhiên.
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu không muốn MOMENTUM III nữa à?”
Giọng hắn trầm xuống, mang theo cảm giác bức bách đến ngạt thở.
“Được rồi được rồi, anh là nhất. Kiếp trước tôi đúng là thiếu nợ anh mà.” Đầu dây bên kia tỏ vẻ bất mãn rồi cúp điện thoại.
Trước khi ra ngoài, tôi thay một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt cùng màu với áo len của Lục Nhiên, nhưng cô cháu gái tinh mắt của tôi lại nhận ra. Vừa vào thang máy và đi xuống cầu thang, cô bé lại bắt đầu: “Dì ơi, sao dì lại mặc đồ giống ai trai cháu thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-mang-sac-mau-ruc-ro-nhu-cau-vong/phien-ngoai-2-trong-chau-2.html.]
"Ừ, thật trùng hợp."
“Tại sao dì cứ nhìn anh trai cháu vậy?”
"Cháu nhầm rồi, dì đang xem quảng cáo phía sau."
"Tại sao dì tôi cũng nắm tay anh trai cháu?"
“Cháu là cái cuốn mười vạn câu hỏi vì sao biết đi ấy hả?”
Mặt tôi tối sầm lại. Lục Nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, thoải mái cười: “Anh trai muốn nắm tay dì em.”
Cô bé không nói nữa.
Quả nhiên, chủ nhật không nên đến sân chơi. Mua vé vào cửa, trước mắt liền là cả một biển người đông đúc. Tôi hơi lưỡng lự nhưng cháu gái nhỏ của tôi vẫn vui vẻ kéo chúng tôi vào trong. Ở tuổi của cô bé, chỉ có thể chơi vòng quay ngựa gỗ, nhưng vòng quay ngựa gỗ là nơi yêu thích của trẻ em và các cặp vợ chồng, và có rất nhiều người phải xếp hàng chỉ để đến đó. Tôi có chút không hứng thú, nhưng Lục Nhiên đã dẫn cô bé vào xếp hàng.
Tôi thở dài và làm theo. Nhưng trước khi xếp hàng một lúc, tôi nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở đầu hàng. Ngay khi làn sóng người tiếp theo chuẩn bị đi lên, dòng người ùa về phía trước, họ rẽ vào một góc và đối mặt với chúng tôi. Điều này không tốt chút nào, tôi đang định chắn tầm nhìn của cháu gái thì nghe thấy một giọng nói lanh lảnh: "Mẹ, bố!"
Thịnh Lâm cùng chị dâu ngơ ngác nhìn lên: "Âm Âm? Thịnh Sinh?"
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Sao anh/ em lại ở đây?” Tôi và Thịnh Lâm đồng thanh hỏi.
Lời vừa dứt, liền có sự im lặng.
“Nhân Âm muốn đến công viên giải trí.” Tôi giải thích, “Vậy hai người đến đây để cùng nhau vui chơi à?”
Vẻ mặt Thịnh Lâm ngượng ngùng dị thường: “Đây là nơi anh và chị dâu em hẹn hò lần đầu tiên.”
“Bố ơi, sao bố đến công viên giải trí không dẫn con đi cùng?” Cô cháu gái lớn tiếng hỏi.
Những người xếp hàng xung quanh anh nhìn sang một bên. Anh lúng túng nói: “Không phải con bảo dì đưa con đến đây sao?”
Chị dâu có chút xấu hổ gãi mũi: “Làm hai đứa chê cười rồi.”
"Không sao đâu, chỉ là không biết Ân Ân có còn nguyện ý đi cùng bố mẹ hay không."
“Con muốn ở bên anh trai cơ!” Cô bé nắm lấy tay Lục Nhiên và lắc lắc.
Thịnh Lâm cảm kích nhìn hắn: “Đây là bạn trai của Thịnh Sinh sao? Nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu.”
"Chào anh, chào chị dâu." Lục Nhiên ngoan ngoãn chào hỏi.
“Cậu ấy thậm chí còn đẹp trai hơn trong ảnh.” Chị dâu tôi cười nói đùa.
“Ở đâu?” Tôi xua tay, “Vậy hai người có thể tiếp tục chơi, chúng tôi không làm phiền đâu.”
“Được.” Thịnh Lâm ôm chị dâu bước đi, tựa như không muốn ở lại thêm một giây nào nữa. Nhìn bọn họ đi xa, Lục Nhiên đột nhiên ghé vào tai tôi nói: “Anh và chị dâu của em quan hệ tốt nhỉ?”
“Đúng vậy, đã nhiều năm rồi.” Tôi cười: “Ngay cả con gái cũng không chen vào được.”
"Ừ, sau này chúng ta cũng vậy." Hắn nghiêm túc nói.
Tôi lại đỏ mặt: “Sao anh lại nói chuyện này? Ở đây còn có trẻ con.”