Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người đẹp nói nhiều - 10

Cập nhật lúc: 2024-12-29 11:15:10
Lượt xem: 304

Mặc dù phụ mẫu ta nhiều lần khuyên nhủ Tạ Thanh Tuyên không cần phải gấp gáp, nhưng hắn vẫn dùng tốc độ chóng mặt để hoàn thành hết các thủ tục hôn lễ ngoại trừ đón dâu.

 

Bao lâu nay phụ mẫu ta phiền muộn vì hôn sự của ta như vậy, nhưng hôm nay lại mọi việc lại diễn ra nhanh chóng quá mức làm cho hai người bọn họ sinh ra hoảng hốt, cảm giác như mọi thứ đều không chân thật.

 

“Linh nhi, con nói xem nếu ngày sau Quốc công gia trở lại, thấy hôn sự này ngoại trừ bước cuối cùng là bái đường thành thân thì không có chuyện gì để lo liệu, có thể cảm thấy mất hứng mà tức giận với con hay không?”

 

“Linh nhi, con nói thế tử gấp gáp như vậy có phải là không sống được bao lâu nữa hay không? Chắc là muốn có người bên cạnh chăm sóc trước khi ra đi nên mới chờ không được mà vội vàng đón con vào cửa?”

 

 

Để ngăn chặn những suy nghĩ càng ngày càng kỳ quái của phụ mẫu ta, ta vội vàng thanh minh cho Tạ Thanh Tuyên.

 

“Hai người đã quên rồi sao, Tạ Thanh Tuyên từ nhỏ đã lớn lên trước mặt Phật tổ. Đặc điểm của người xuất gia là gì? Sẽ không bao giờ nói dối nha.”

 

Nhưng những lời nói của ta cũng không hoàn toàn làm vơi đi nỗi lo lắng của phụ mẫu. Mẫu thân tạm thời không nói gì, người phụ thân thông thái, đọc nhiều sách vở của ta lập tức phản ứng lại.

 

“Nhưng Tạ thế tử hắn cũng không phải là hòa thượng mà.”

 

14

 

Ngày thành thân càng tới gần, phụ mẫu ta cả ngày bận rộn lo liệu chuyện ta xuất giá đến mức chân không chạm đất, cũng không còn thời gian mà suy nghĩ này kia. Ngược lại, trong lòng ta nảy sinh một chút lo lắng khác.

 

Tạ Thanh Tuyên ăn chay niệm Phật nhiều năm như vậy, ngoại trừ lần trước ta rơi xuống nước hắn cứu ta, và lần ta bị bắt cóc, hắn có ôm ta sau khi cởi trói cho ta thì thời gian còn lại đều là nghiêm túc tuân thủ lễ nghi.

 

Tốt xấu gì ta cũng là mỹ nhân nổi danh khắp kinh thành, khi hắn ở cùng một chỗ với ta, cũng không muốn có tiếp xúc thân mật hơn sao?

 

Còn nhớ lúc trước, những thế gia công tử kia, tuy nói sợ cái miệng này của ta, nhưng mà lần nào nhìn thấy ta không phải đều là xấu hổ đỏ mặt, đưa mắt liếc nhìn trộm ta nhiều lần hay sao?

 

Tạ Thanh Tuyên hắn...... Không phải là không được đấy chứ?

 

Nỗi lo lắng của ta biến mất vào đêm tân hôn. Sau khi uống xong chén rượu hợp cẩn, ta còn chưa kịp nói gì, cả người đã ngã xuống chiếc giường màu đỏ thẫm. Sóng đỏ cuồn cuộn, Tạ Thanh Tuyên tự chứng minh cho ta biết được, hắn rất khỏe, đặc biệt khỏe mạnh.

 

Lần thứ ba, khi mảnh quần áo cuối cùng trên người ta bị ném ra khỏi giường ngủ, mặc kệ ta có từ chối hay không, Tạ Thanh Tuyên vẫn cúi người, tựa đầu vào bên tai ta.

 

“Linh...... Linh Linh, nàng...... ngoan...... ngoan nào.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-dep-noi-nhieu/10.html.]

Ta: "...... “

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Mặc dù thanh âm phát ra trúc trắc, ngữ điệu khàn khàn, nhưng đúng là những lời này xuất phát từ miệng Tạ Thanh Tuyên. Dùng từ ngữ long trời lở đất cũng không đủ để biểu đạt nỗi khiếp sợ của ta bây giờ.

 

“Tạ Thanh Tuyên, không phải chàng là người câm sao?”

 

Động tác Tạ Thanh Tuyên không hề dừng lại: "Ta...... Ta chưa từng...... chưa bao giờ nói ta...... là người câm cả.”

 

Nhưng mà hình như đúng là như vậy. Lúc trước trong chùa Bạch Mã truyền ra tin tức, chỉ nói là không ai nghe thấy Tạ Thanh Tuyên nói chuyện. Không ai nghe thấy và không nói được là hai chuyện khác nhau.

 

Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại một chút, lúc trước Bệ hạ tứ hôn, cũng chỉ nói là "Hắn không nói", chứ không phải là "Hắn không thể nói".

 

Chỉ một chữ mà gây ra hiểu lầm lớn như vậy.

 

“Vậy vì sao trước đó chàng vẫn không nói một lời nào?”

 

“Bế… bế khẩu thiền. Ta tu bế khẩu thiền.”

 

Ngoại truyện Tạ Thanh Tuyên.

 

Ta tên Tạ Thanh Tuyên, chính là nhi tử của Trấn Quốc Công và Đại trưởng công chúa. Rõ ràng ta là công tử thế gia cẩm y ngọc thực, nhưng lại lớn lên trong một ngôi chùa.

 

Người người đều nói là bởi vì ta có duyên sâu sắc với Phật, nhưng trên thực tế thì không phải vậy. Ta còn nhớ rõ, ngày đó mẫu thân xưa nay vốn rất nghiêm khắc cho gọi ta đến trước mặt, ánh mắt dịu dàng trước nay ta chưa từng nhìn thấy.

 

‘Con đi đi, cách xa kinh thành càng xa càng tốt, ta không bảo vệ được con nữa rồi.”

 

Vì thế, ta đi theo vị hòa thượng tên Hiểu Nhiên kia, lang thang di chuyển tới Giang Nam......

 

Hiểu Nhiên nói, lúc ông còn trẻ, cùng mẫu thân ta là đôi bạn thân cho nên ông được mẫu thân nhờ vả, đưa ta ra khỏi kinh thành lánh nạn. Không lâu sau đó, ta liền nhận được tin tức mẫu thân qua đời.

 

Ngày nhận được hung tin, Hiểu Nhiên tự nhốt mình trong phòng cả ngày. Sau khi đi ra, ông vuốt đầu ta, nói với ta: "Thế tử, ngươi phải lớn lên thật tốt, chớ phụ bạc lòng tốt của nàng.”

 

Ông ấy dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta cầm kỳ thư họa. Ông ấy là người hiểu biết, thông thái không giống như một hòa thượng. Nhưng phần lớn thời gian, ông ấy mang theo ta đi niệm kinh Phật, trong đó kinh niệm nhiều nhất là kinh vãng sanh.

 

 

Loading...