NGƯỜI ĐẾN MANG THEO CẢ THANH XUÂN - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-07 21:18:26
Lượt xem: 302
14.
Chẳng bao lâu sau đã đến học kỳ cuối năm lớp 12.
Những bài tập không dứt, bảng xếp hạng liên tục được cập nhật, bảng đếm ngược trên tường hàng ngày đều khiến tôi đôi lúc cảm thấy vô lực và lo lắng không rõ lý do.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu bạn ngồi cạnh, tôi lại như được tiếp thêm sức sống để tiến về phía trước.
—— Dù đã được miễn thi vào đại học, tôi vẫn muốn xuất hiện bên cạnh cậu ấy trên bảng xếp hạng toàn khối.
Vậy là chúng tôi cùng bước vào kỳ thi đại học.
Ngày trước kỳ thi đại học, thầy giáo chủ nhiệm đã gõ vào bảng đen và nhắc lại các quy định thi đến tám lần nhưng vẫn không thể kéo lại sự tập trung đã phân tán của chúng tôi.
Lớp học trọng điểm của tỉnh, 99,9% học sinh đều chắc chắn vào các trường đại học lý tưởng, bình thường đều là những học sinh học siêu giỏi, giờ đây lại yên tĩnh lạ lùng, trò chuyện về những thứ không liên quan đến kỳ thi.
Thậm chí có người bắt đầu ném máy bay giấy làm từ tập bài tập.
Tôi nhìn những chiếc máy bay giấy bay lượn khắp nơi, mới nhận ra thực tế rằng——
Chúng tôi sắp tốt nghiệp rồi.
Tôi và người mình thích đều đã được miễn thi vào cùng một trường đại học, sau ba ngày thi đại học, chúng tôi sẽ tiếp tục học cùng trường.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không biết làm thế nào để xử lý tình cảm này của mình.
Tôi là một kẻ nhút nhát không dám tỏ tình.
Nghĩ đến đây, tôi xếp những cuốn sách cuối cùng vào cặp, đi qua hành lang phủ đầy mảnh giấy vụn, cùng cậu ấy ra khỏi cổng trường, tiếp tục đóng vai là bạn của cậu.
Gió cuốn qua cây cổ thụ bên cổng trường, lá cây xào xạc như đang diễn tấu bản nhạc của tương lai.
“Chúc mừng tốt nghiệp.” Tôi nghe cậu nói.
“Chúc mừng tốt nghiệp, Bạch Thanh.”
Chúc mừng tốt nghiệp, Lam Án vẫn không thể thổ lộ tình cảm.
15.
Ngày công bố điểm thi đại học, nhà tôi không có chút cảm giác căng thẳng nào.
Dù sao ngồi trước máy tính chỉ có hai học sinh được miễn thi vào đại học A.
Mẹ tôi thậm chí còn không quan tâm đến điểm thi của chúng tôi mà nằm trên ghế sofa xem phim thần tượng.
Tốt rồi, trang web không bị sập.
Tôi nhập số báo danh, nhấn nút tra cứu.
Bạch Thanh, tổng điểm 730. Lam Án, tổng điểm 722.
Khi nhìn thấy điểm số, trái tim đang treo lơ lửng của tôi như rơi xuống đất, tràn ngập một cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Có vẻ như tôi sẽ có cơ hội xuất hiện bên cạnh cậu ấy trong các bài phỏng vấn tin tức.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Nỗ lực của tôi trong toàn năm học lớp 12, giờ đây đã có ý nghĩa.
“Mẹ ơi, sắp xếp tiệc mừng nhé?” Tôi quay đầu nhìn mẹ đang rơi nước mắt vì bộ phim, “Bạch Thanh có thể sẽ là thủ khoa tỉnh đấy.”
Đúng vậy, bởi vì mẹ quá thích Bạch Thanh, tôi luôn cảm thấy cậu ấy và mẹ tôi là một gia đình, còn sự xuất hiện của tôi tôi chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
“Ôi, con trai của chúng ta giỏi thật đấy!” Mẹ tôi ngay lập tức vui vẻ, “Chắc chắn, chắc chắn phải tổ chức tiệc mừng rồi.”
Sau khi khen Bạch Thanh, mẹ mới từ từ chuyển sự chú ý sang tôi, rồi từ từ nhắc đến tôi như một cách thể hiện đức tính công bằng truyền thống của mình:
“Ôi, hóa ra con cũng thi tốt như vậy, thật là thành công.”
Dù sao thì giọng điệu có vẻ khá châm chọc.
…Rõ ràng trước khi Bạch Thanh đến nhà tôi, mẹ tôi không phải như thế này! Trời ơi!
Mẹ nhanh chóng sắp xếp thời gian cho tiệc mừng, rồi rất rộng rãi gửi cho cả hai chúng tôi một phong bì đỏ lớn: “Các con cũng vất vả rồi, ra ngoài chơi với bạn bè đi, nhớ đừng để bị phóng viên chặn lại.”
Đây là sự phòng ngừa khá toàn diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-den-mang-theo-ca-thanh-xuan/chuong-9.html.]
“Cảm ơn mẹ!” Tôi vui vẻ nhận phong bì đỏ rồi cùng Tống Tinh thảo luận về kế hoạch đi bar mà chúng tôi đã mong chờ từ lâu.
…
“Bar sao? Chính lớp trưởng nói muốn tổ chức buổi liên hoan tốt nghiệp, hay là để cậu ấy tìm một quán bar gì đó nhé?” Tống Tinh nói với vẻ hào hứng qua điện thoại.
“Tớ hoàn toàn ủng hộ.” Tôi ở đầu dây bên kia giơ ngón cái.
“Vậy tớ sẽ gợi ý cho lớp trưởng, đừng có trốn vào phút cuối nhé, tốt nhất là mang cả vị học thần họ Bạch đến——”
“Yên tâm đi, buổi liên hoan tốt nghiệp cậu ấy làm sao có thể không đến.”
“Tớ chỉ sợ cậu ấy bận không có thời gian thôi! Nếu cậu ấy đến, tớ sẽ chuẩn bị một số… hmm… nội dung thú vị!”
Tống Tinh cười kỳ quái.
“Được rồi, nói thẳng ra chẳng phải chỉ là phiên bản trưởng thành của trò chơi thật lòng hay mạo hiểm sao.” Làm bạn thân nhiều năm, cậu ấy sao lại không biết cái mà tôi gọi là “thú vị” chứ.
“Ghét quá, đừng làm lộ ra như vậy~”
Không hiểu sao, dù trò chơi thật lòng hay mạo hiểm này đã trở nên nhàm chán, lúc này tôi lại cảm thấy có chút mong đợi.
15.
Cuối cùng, Bạch Thanh đã không tham gia buổi họp lớp tốt nghiệp.
Khi các bạn cùng lớp đang góp tiền đặt một khu vực VIP lớn nhất tại quán bar, cậu ấy đột nhiên nhận được thông báo về việc trao giải thưởng cuộc thi toán sớm, trùng với thời gian của buổi tiệc, đành phải từ chối tham gia.
“Còn chưa chính thức yêu nhau sao?” Lý Hạo rót nốt chai rượu cuối cùng vào ly, ngạc nhiên hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Chưa.”
“Nhát gan thật.” Một bạn học ngồi ở bàn sau lắc đầu, “Hai người đều nhát gan, thích nhau rõ ràng như vậy mà không dám thổ lộ.”
“…” Liệu cậu ấy có thích tôi không?
Làm sao có thể.
Vậy thì có thể có một chút cảm tình không?
“Đừng đùa nữa, tớ mang đến trò vui của những đôi bạn trẻ rồi đây.” Tống Tinh, cô bạn vui tính, cười tươi chuyển chủ đề, “Nào, chơi trò xoay chai đi, người đứng trước miệng chai phải rút thẻ, rút được thẻ nào thì phải làm theo yêu cầu, không được từ chối.”
Cô ấy muốn giúp tôi tránh khỏi sự xấu hổ, nhưng không ngờ rằng mới vào vòng đầu tiên, miệng chai đã chỉ vào tôi.
Cả đám bạn nhìn tôi không chớp mắt, không cho tôi cơ hội trốn tránh.
“…Tôi chọn mạo hiểm.”
Hai giây sau, tôi nhìn chằm chằm vào tấm thẻ có yêu cầu [Thổ lộ với bạn cùng bàn].
Tôi đã cố gắng tránh xa những câu hỏi kiểu như “Người bạn thích là ai”, không ngờ rằng trò chơi mạo hiểm này lại càng làm tôi ngượng ngùng hơn.
“Nhanh lên, mau gửi tin nhắn cho Bạch Thanh đi!” Mọi người cùng hò hét, “Nhưng đừng nói là cậu đang chơi trò mạo hiểm nhé.”
“Cái này…”
Nói thật, mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng lại âm thầm có chút hy vọng. Mạo hiểm có thể làm lý do để tôi thổ lộ cảm xúc với cậu ấy. Dù bị từ chối, ít nhất cũng có thể giữ lại chút thể diện.
“Nhanh lên nào! Đã nói từ đầu là không được từ chối mà!”
“Được rồi, được rồi.” Tôi lấy điện thoại ra.
Nhìn thấy Bạch Thanh là người duy nhất tôi ghim tin nhắn ngoài Tống Tinh, mọi người lại càng hò hét nhiệt tình, như thể họ muốn giật lấy điện thoại của tôi để gửi tin nhắn thay cho tôi luôn vậy.
“Tớ thích cậu.”
Dưới sự chứng kiến của mọi người, tay tôi run rẩy gõ từng chữ.
“Ồooooo~” Những tiếng hoan hô vây quanh nhưng tôi dường như không nghe thấy gì nữa, mọi thứ dần trở nên mờ mịt.
Một giây, hai giây.
Tôi cầm điện thoại, căng thẳng nghĩ rằng nếu cậu ấy không trả lời trong nửa phút, tôi sẽ thu hồi tin nhắn và coi như không có chuyện gì xảy ra.
Giây thứ ba, tin nhắn trả lời từ bên kia hiện lên:
“Chơi trò mạo hiểm sao?”